TÂM CƠ BẢN CỦA SỰ GIÁC NGỘ TỐI CAO (Daegak)

SHARE:

Mặc dù không khí đầy dòng điện và biển đầy muối, chúng ta không thể nghe dòng điện trong không khí bằng tai, hoặc nhìn thấy độ mặn của nước biển. Tương tự như vậy, mặc dù chắc chắn có một bản chất thiết yếu của Giác ngộ Tối cao (daegak), vì nó không có bất kỳ tên gọi hoặc hình thức cụ thể nào, bạn không thể nhìn thấy nó bằng mắt, nghe bằng tai hoặc suy nghĩ về nó bằng trí óc của bạn.

Ý nghĩa đằng sau việc Phật giáo được gọi là daegak (Giác ngộ tối cao) là gì? 

Tôi sẽ phân tích điều này theo hai cách giải thích. Đầu tiên, những thứ chúng ta thường hiểu là những thứ lớn nhất xung quanh chúng ta là bầu trời, trái đất, biển cả, không khí và những thứ tương tự. Nhưng những gì chúng ta gọi là “lớn” trong Phật giáo không phải là những điều đó. Khi chúng ta đề cập đến “sự lớn” của tâm nguyên thủy và tự nhiên trong Phật giáo, nó không phải là lớn theo nghĩa là bầu trời, đất, biển hoặc không khí có thể được so sánh với nó; trong thực tế, nó lớn đến mức không có gì có thể trở thành một thứ có thể đối lập với nó. Sự giác ngộ không phải là một cái gì đó có thể được tuyên bố, như “Tôi đã chứng ngộ” hoặc “Tôi đang trở nên chứng ngộ.” Do đó, không thể giảng dạy tâm thức căn bản của giác ngộ bằng lời nói hay bài viết, hoặc thể hiện nó bằng bất kỳ hình dạng cụ thể nào.

Mặc dù không khí đầy dòng điện và biển đầy muối, chúng ta không thể nghe dòng điện trong không khí bằng tai, hoặc nhìn thấy độ mặn của nước biển. Tương tự như vậy, mặc dù chắc chắn có một bản chất thiết yếu của Giác ngộ Tối cao (daegak), vì nó không có bất kỳ tên gọi hoặc hình thức cụ thể nào, bạn không thể nhìn thấy nó bằng mắt, nghe bằng tai hoặc suy nghĩ về nó bằng trí óc của bạn.

Mặc dù người ta nói rằng bản chất thiết yếu này của Giác ngộ Tối cao ban đầu không tồn tại bởi vì nó không có tên hoặc hình thức, nhưng điều đó không có nghĩa là thực sự không tồn tại. Bởi vì không có gì cả, không phải là tâm, cũng không phải Phật, Pháp, hay Tăng, cũng không phải là ma, cũng không phải là bất kỳ vật gì, cũng không phải là bầu trời hay trái đất. Đồng thời nó vừa lớn vô cùng, vừa nhỏ vô cùng, trống rỗng vô cùng, tinh thần vô cùng, vững chắc và mạnh mẽ vô cùng, nhưng đồng thời cũng mềm mại vô cùng, nên không thể phân tích được bằng suy nghĩ.

Mặc dù bản chất này không có tên hoặc hình thức, nó liên kết quá khứ và hiện tại, bao quanh vũ trụ, tồn tại như một chủ thể của bầu trời, trái đất và con người. Là vua của tất cả các luật, nó lớn và rộng đến mức không gì có thể so sánh được; cao cả đến nỗi không có gì sánh bằng. Cũng vậy, nó đã có trước cả trời đất, nên không có bắt đầu, và nó sẽ tồn tại sau khi kết thúc, vì vậy không có kết thúc. Bản chất tinh túy to lớn và tròn đầy của giác ngộ này cho thấy trời đất và ngã có cùng một gốc, vũ trụ và ngã là cùng một thể.

Bản chất này là bình đẳng trong mọi cơ thể. Chỉ vì một số là hiền nhân, không có nghĩa là họ có nhiều bản chất này hơn những người đàn ông bình thường. Ngoài ra, vì không có sự trở thành, chết đi, bất kỳ hình dạng cụ thể hoặc tên gọi nào cho thiên nhiên này, khi nó ở trên trời, nó trở thành một phần của bầu trời, ở trái đất, nó trở thành một phần của trái đất, và ở con người nó trở thành một một phần của con người. Đây là tâm cơ bản của việc đạt được giác ngộ thần thánh.

Thứ hai, đạt được giác ngộ thần thánh cho chính mình, sau đó hướng dẫn người khác đến con đường giác ngộ, không phải là hai việc mà là một, vì vậy nó được gọi là giác ngộ cuối cùng. Mỗi người đều thuần khiết và không bị ô uế chỉ nơi họ đang ở, và điều đó cho thấy rằng bản thân sự giác ngộ luôn ở đó, bên trong họ. Mặc dù sự giác ngộ luôn tồn tại bên trong họ, nhưng nếu họ không nhận ra điều đó, họ là người bình thường. Mặc dù họ nhận ra nó ở đó, nhưng nếu họ không phấn đấu, họ cũng là người bình thường. Tại sao vậy?

Ngay cả khi một thứ là vàng, nếu không được tôi luyện nhiều lần, nó không thể trở thành vàng nguyên chất. Nhưng sau khi nó trở thành vàng nguyên chất thì không có gì thay đổi. Đạt được chân tâm thông qua phấn đấu cũng giống như trở thành vàng ròng. Đây được gọi là hiện thực hóa giác ngộ.

Sự giác ngộ ban đầu (Phật quả) và sự giác ngộ thực tế không phải là hai điều, vì vậy nó là sự giác ngộ cuối cùng, và nếu ai đó nhận ra tất cả những gì được đề cập ở trên, bây giờ họ có thể được cho là đã đạt được giác ngộ thần thánh.

Tác giả:

Thiền sư Hàn Quốc

Yongseong Jinjong (1864 ~ 1940)

 

SHARE:

Trả lời