HOA THIỀN

SHARE:

FOREWORD

Man, in order to escape his conflicts, has invented many forms of meditation. These have been based on desire, will and the urge for achievement, and imply conflict and a struggle to arrive. This conscious, deliberate striving is always within the limits of a conditioned mind and in this there is no freedom. All effort to meditate is the denial of meditation.

Meditation is the ending of thought. It is only then that there is a different dimension which is beyond time.

J. Krishnamurti. March 1979

LỜI NÓI ÐẦU

Con người vì muốn thoát khỏi xung đột nên đã sáng kiến nhiều kiểu Thiền định, đặt nền tảng trên tham vọng, ý muốn và nỗi thúc bách thành tựu, hàm ý xung đột và đấu tranh sẽ đến. Sự phấn đấu, luôn luôn nằm trong giới hạn của một tâm thức bị ước định, và do đó sẽ không có tự do. Mọi nỗ lực để Thiền định sẽ phủ nhận Thiền định.

Thiền định tức chấm dứt tư tưởng. Chỉ lúc đó mới có một tầm cỡ khác siêu vượt thời gian.

*******

A meditative mind is silent. It is not the silence which thought can conceive of; it is not the silence of a still evening; it is the silence when thought – with all its images, its words and perceptions – has entirely ceased. This meditative mind is the religious mind – the religion that is not touched by the church, the temples or by chants.

The religious mind is the explosion of love. It is this love that knows no separation To it, far is near. It is not the one or the many, but rather that state of love in which all division ceases. Like beauty, it is not of the measure of words. From this silence alone the meditative mind acts.

Tâm Thiền định thì im lặng. Không phải sự im lặng mà tư tưởng có thể nắm bắt, không phải sự im lặng của một buổi chiều tĩnh mịch, đó là sự im lặng khi tư tưởng – với đủ thứ hình ảnh, ngôn từ và cảm nhận – dừng bặt hoàn toàn. Tâm Thiền định đó chính là tâm thức tôn giáo – một tôn giáo mà nhà thờ, đền chùa hay thánh ca không tiếp chạm được.

Tâm thức tôn giáo là tình yêu bùng vỡ. Chính tình yêu đó không biết đến biệt ly, tuy xa mà gần. Không phải một cũng chẳng phải nhiều, hơn thế nữa tâm thái yêu thương này không còn phân chia. Cũng như chơn mỹ, tình yêu không nằm trong phạm vi của ngôn ngữ. Từ sự im lặng đó chỉ có tâm Thiền định vận hành.

*******

Meditation is one of the greatest arts in life – perhaps the greatest, and one cannot possibly learn it from anybody. That is the beauty of it. It has no technique and therefore no authority. When your learn about yourself, watch yourself, watch the way you walk, how to eat, what you say, the gossip, the hate, the jealousy – if you are aware of all that in yourself, without any choice, that is part of meditation.

So meditation can take place when you are sitting in a bus or walking to the woods full of light and shadows, or listening to the singing of birds or looking at the face of your wife or child.

Thiền là một trong những nghệ thuật sống cao tột – có lẽ cao tột hơn cả, và ta không thể học hỏi từ bất cứ ai. Ðó là chơn mỹ Thiền. Thiền không có kỹ thuật nên không có quyền lực. Khi bạn học về chính mình, tự quan sát chính mình, xem cách bạn đi, ăn uống ra sao và nói năng điều gì, ngồi lê đôi mách, giận hờn, ghen ghét – nếu bạn tỉnh giác về mọi thứ đó trong chính bạn, không phân biệt lựa chọn, đó là một phần của Thiền.

Như vậy, Thiền có thể xuất hiện khi bạn đang ngồi trên xe buýt hoặc tản bộ trong khu rừng đầy ánh nắng và bóng râm, hoặc lắng nghe tiếng chim hót hoặc đang nhìn ngắm khuôn mặt vợ con.

*******

It’s curious how all important meditation becomes, there’s no end to it nor is there a beginning to it. It’s like a draindrop: in that drop are all the streams, the great rivers, the seas and the waterfalls; that drop nourishes the earth and man; without it, the earth would be a desert. Without meditation the heart becomes a desert, a wasteland.

Thật lạ lùng làm sao khi Thiền trở nên quan trọng với tất cả. Vô thủy vô chung. Như một giọt nước mưa chứa đựng cả sông ngòi, biển cả, thác ghềnh, giọt nước đó nuôi sống trái đất và con người; nếu không có thì mặt đất sẽ thành sa mạc. Không có Thiền định trái tim sẽ thành sa mạc, cấu uế.

Thiền là khám phá xem trí óc với mọi thứ hoạt động, kinh nghiệm, có thể tuyệt đối yên lặng hay không. Không được cưỡng ép, bởi vì khi bạn cưỡng ép, thì có nhị nguyên đối đãi. Thực sự nếu bảo rằng – tôi muốn có kinh nghiệm kỳ diệu nên tôi phải bắt trí óc yên lặng – thì không bao giờ làm được. Nhưng nếu bạn bắt đầu tìm tòi, quan sát, lắng nghe mọi chuyển động của tư tưởng, sự ước định, theo đuổi, sợ hãi, lạc thú của tư tưởng, xem xét trí óc vận hành ra sao, lúc đó bạn sẽ thấy trí óc lặng yên một cách lạ lùng; sự lặng yên đó không phải là im ngủ mà sinh động vô cùng, và vì thế nên yên lặng. Một động cơ lớn chạy tốt ít tạo ra tiếng ồn ào; chỉ khi nào có ma sát mới có tiếng động.

Meditation is to find out whether the brain, with all its activities, all its experiences, can be absolutely quiet. Not forced, because the moment you force, there is duality. The entity that says “I would like to have marvellous experiences, therefore I must force my brain to be quiet” – will never do it. But if you begin to enquire, observe, listen to all movements of thought, its conditioning, its pursuits, its fears, its pleasures, watch how the brain operates, then you will see that the brain becomes extraordinarily quiet; that quietness is not sleep but it is tremendously active and therefore quiet. A big dynamo that is working perfectly hardly makes a sound, it is only when there is friction that there is noise.

 

*******

Silence and spaciousness go to gether. The immensity of silence is the immensity of the mind in wich a centre does not exist.

 

Yên lặng và khoáng đạt đi đôi với nhau. Cái khoáng đạt vô lượng của yên lặng, là cái vô lượng của tâm thức không còn trung tâm nữa.

 

********

 

Meditation is hard work. It demands the highest form of discipline – not conformity, not imitation, not obedience – but a discipline which comes through constant awareness, not only of things about you outwardly, but also inwardly. So meditation is not an activity of isolation but is action in everyday life which demands cooperation, sensitivity and intelligence. Without laying the foundation of a righteous life, meditation becomes an escape and therefore has no value whatsoever. A righteous life is not the following of social morality, but the freedom from envy, greed and the search for power – which all breed enmity. The freedom from these does not come through the activity of will but try being aware of them through self-knowing. Without knowing the activities of the self, meditation becomes sensuous excitement and therefore of very little significance.

 

 

Thiền là việc khó làm, đòi hỏi dụng công tu tập cao độ nhất – không phải để thích nghi, mô phỏng, tuân phục – một sự tu tập xuyên suốt với sức tỉnh giác liên tục, không phải chỉ đối với sự vật quanh bạn ở bên ngoài, mà ngay tận thâm tâm. Như thế Thiền không phải là một hoạt động cô lập mà là một hành động thường nhật đòi hỏi có sự cộng tác bén nhạy và minh triết. Nếu không đặt được nền móng cho một đời sống chân chánh thì Thiền chỉ là sự đào thoát, và vì thế dù ra sao đi nữa cũng không có giá trị. Một đời sống chân chánh không y theo khuôn khổ theo luân lý xã hội, mà phải là giải thoát khỏi tham lam, ham muốn và tìm cầu quyền lực – những thứ sinh ra thù hận. Giải thoát khỏi mọi thứ này không phải từ hành động của ý muốn mà phải tỉnh giác nhờ tự tri. Không rõ biết những hoạt động của tự ngã thì Thiền trở thành sự phấn khích thuộc về cảm quan và do đó chẳng có ý nghĩa gì.

 

*******

 

Always to seek for wider, deeper, transcendental experiences is a form of escape from the actual reality of “what is”, which is ourselves, our own conditoned mind. A mind that is awake, intelligent, free, why sould it need, why sould it have, any “experience” at all? Light is light, it does not ask for more light.

 

Luôn luôn tìm cầu kinh nghiệm to lớn hơn, thâm thúy hơn, vượt bực hơn là hình thức đào thoát khỏi thực tại của “cái đang là”, tức là chính chúng ta, chính tâm thức ước định của chúng ta. Một tâm thức tỉnh giác, minh triết, tự do, thì tại sao lại cần phải có một “kinh nghiệm” chứ? Ánh sáng là ánh sáng, nó không đòi hỏi thêm ánh sáng nữa.

 

*******

 

Meditation is one of the most extraordinary things, and if you do not know what it is you are like the blind man in a world of bright colour, shadows and moving light. It is not an intellectual affair, but when the heart enters into the mind, the mind has quite a different quality, it is really, then, limitless, not only in its capacity to think, to act efficiently, but also in its sense of living in a vast space where you are part of everything.

 

Thiền là điều gì kỳ lạ hơn hết, và nếu bạn không biết Thiền là gì thì chẳng khác nào kẻ mù ở trong một thế giới đầy màu sắc tươi sáng, có bóng tối và ánh sáng di động. Ðây không phải là vấn đề tri thức, nhưng khi con tim đi vào tâm, tâm sẽ hoàn toàn có một tính chất khác hẳn; lúc đó tâm thực sự vô lượng vô biên, không chỉ trong khả năng tư duy, hành động có hiệu quả, mà cả trong ý nghĩa cuộc đời trong không gian bao la, nơi mà bạn là một trong muôn một.

 

*******

 

Meditation is the movement of love. It isn’t the love of the one or of the many. It is like water that anyone can drink out of any jar, whether golden or earthenware: it is inexhaustible. And a peculiar thing takes place which no drug or self-hypnosis can bring about; it is as though the mind enters into itself, beginning at the surface and penetrating ever more deeply, until depth and height have lost their meaning and every form of measurement ceases. In this state there is complete peace – not contentment which has come about through gratification – but a peace that has order, beauty and intensity. It can all be destroyed, as you can destroy a flower, and yet because of its very vulnerability it is indestructible. This meditation cannot be learned from another. You must begin without knowing anything about it, and move from innocence to innocence.

 

Thiền là chuyển động của tình yêu. Không phải yêu thương một người hay nhiều người. Giống như nước ai cũng có thể uống được từ bình chứa, dù bằng vàng hay bằng đất và không bao giờ cạn. Và một cái gì đặc biệt khác thường sẽ xuất hiện mà không thuốc men hay sự tự thôi miên nào có thể mang đến: dường như tâm thức đi vào tự thể, bắt đầu trên bề mặt rồi thâm nhập càng sâu, đến khi chiều sâu và độ cao mất hết ý nghĩa, và mọi hình thức đo lường đều chấm dứt. Trạng thái này là bình an toàn triệt – không phải sự mãn nguyện nhờ ơn trên – bình an có trật tự, chơn mỹ và cường lực. Có thể mọi sự đều hoại, như bông hoa này đang hoại, và chính vì tính mong manh đó mà thành bất hoại. Ta không thể học Thiền từ một người khác. Bạn phải bắt đầu từ chỗ không biết gì về Thiền, và đi từ cái không biết này đến cái không biết khác.

 

*******

The soil in which the meditative mind can begin is the soil of everyday life, the strife, the pain, and the fleeting joy. It must begin there, and bring order, and from there move endlessly. But if you are concerned only with making order, then that very order will bring about its own limitation, and the mind will be its prisoner. In all this movement you must somehow begin from the other end, from the orther shore, and not always be concerned with the shore or how to cross the river. You must take a plunge into the water, not knowing how to swim. And the beauty of meditation is that you never know where you are, where you are going, what the end is.

 

Mảnh đất để cho tâm thức Thiền định có thể nẩy mầm là mảnh đất của đời sống hàng ngày, tranh đấu, khổ cực và niềm vui chóng tàn. Phải khởi sự từ đó, và an lập trật tự, và từ đó chuyển động không ngừng. Nhưng nếu bạn chỉ chăm chăm an lập trật tự, thì chính trật tự đó sẽ đưa đến tự giới hạn mình và tâm thức sẽ bị giam hãm trong đó. Trong mọi chuyển động bằng cách nào bạn cũng phải bắt đầu từ chỗ tận cùng khác, từ bờ bên kia, và không phải luôn luôn chăm chăm đến bờ bên này hoặc làm thế nào để băng qua sông. Bạn phải nhảy xuống nước, không phải để biết bơi. Và chơn mỹ của Thiền là bạn không bao giờ biết mình đang ở đâu, mình đang đi đâu, tận cùng ra sao.

 

*******

 

Meditation is not something different from daily life; do not go off into the corner of a room and meditate for ten minutes, then come out of it and be a butcher – both metaphorically and actually

Thiền không phải là một điều gì khác với đời sống hàng ngày; không phải trốn vào một góc kẹt để ngồi Thiền trong mười phút, rồi ra khỏi đó thành tên đồ tể – nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

 

Meditation is one of the most serious things. You can do it all day, in the office, with the family; when you say to somebody, “I love you”, when you are considering your children. But then you educate them to become soldiers, to kill, to be nationalized, to worship the flag, educating them to enter into this trap of the modern world.

 

Thiền là một điều gì nghiêm túc bậc nhất. Bạn có thể hành thiền suốt ngày trong văn phòng, ở nhà, khi bạn nói với ai đó “tôi yêu em”, khi bạn chăm chú nhìn lũ con. Nhưng rồi bạn dạy dỗ chúng đi lính, bắn giết, thành người yêu nước, sùng bái màu cờ, dạy dỗ chúng đi vào cạm bẫy của thế giới tân tiến.

 

******

 

Watching all that, realizing your part in it, all that is part of meditation. And when you so meditate you will find in it an extraordinary beauty, you will act rightly at every moment; and if you do not act rightly at a given moment it does not matter, you will pick is up again – you will not waste time in regret. Meditation is part of life, not something different from life.

 

Quan sát mọi thứ này, nhận biết phần bạn trong đó thì mọi thứ này là một phần của Thiền định. Và khi bạn Thiền định như thế bạn sẽ thấy trong đó một vẻ đẹp kỳ diệu, bạn sẽ hành động chân chánh ở mọi thời, và nếu bạn hành động không đúng một lúc nào đó cũng không sao, bạn sẽ làm đúng trở lại – bạn sẽ không phải hối tiếc vì đã phí phạm thời gian. Thiền nằm ngay trong đời sống, không phải một điều gì khác lạ.

*******

 

If you set out to meditate, it will not be meditation. If you set out to be good, goodness will never flower. If you cultivate humility, it ceases to be. Meditation is the breeze that cornes in when you leave the window open; but if you deliberately keep it open, deliberately invite it to come, it will never appear.

 

Nếu bạn sắp đặt để Thiền định thì không phải là Thiền. Nếu bạn sắp xếp để là người tốt thì lòng tốt sẽ không bao giờ bừng nở. Nếu bạn đào luyện tính khiêm cung thì cũng không có được khiêm cung. Thiền là ngọn gió thổi vào khi bạn để mặc cửa mở; nhưng nếu bạn cố ý để cửa mở, cố ý mời gọi thì Thiền sẽ không bao giờ xuất hiện.

 

Meditation is not a means to an end. It is both the means and the end.

 

Thiền không phải là một phương tiện đi đến cứu cánh, mà là vừa phương tiện vừa là cứu cánh.

 

*******

 

What an extraorinary thing meditation is. If there is any kind of compulsion, effort to make thought conform, imitate, then it becomes a wearisome burden. The silence which is desired cease to be illuminating; if it is the pursuit of visions and experiences, then it leads to illusions and self-hypnosis. Only in the flowering of thought and so ending thought does meditation have significance; thought can only flower in freedom, not in ever-widening pattners of knowledge. Knowledge may give newer experiences of greater sensation but a mind that is seeking experiences of any kind is immature. Maturity is the freedom from all experience; it is no longer under any influence to be or not to be.

 

Thiền là một điều gì thật là kỳ diệu. Nếu có dồn nén, nỗ lực dưới bất cứ hình thức nào để cho tư tưởng thích nghi, mô phỏng thì Thiền định sẽ trở thành gánh nặng cực nhọc. Lặng yên do ham muốn sẽ không còn tỉnh giác; nếu đó là sự theo đuổi ảo ảnh và kinh nghiệm, thì sẽ dẫn đến ảo giác và tự thôi miên. Chỉ có sự bừng nở của tư tưởng, và như thế sẽ chấm dứt tư tưởng, thì Thiền định mới có ý nghĩa; tư tưởng chỉ bừng nở trong tự do, không phải trong khuôn mẫu kiến thức mãi nới rộng. Kiến thức có thể cho ta những kinh nghiệm mới lạ hơn với cảm giác mạnh hơn, nhưng một tâm thức tìm kiếm kinh nghiệm dù dưới hình thức nào đều là thiếu trưởng thành. Trưởng thành là giải thoát khỏi mọi kinh nghiệm; không còn bị bất cứ ảnh hưởng gì chi phối.

 

*******

 

Maturity in meditation is the freeing of the mind from knowledge, for it shapes and controls all experience. A mind which is a light to itself needs no experience. Immaturity is the craving for greater and wider experience. Meditation is the wandering through the world of knowledge and being free of it to enter into the unknown.

 

Trưởng thành trong Thiền định tức là giải thoát tâm khỏi kiến thức, vì tâm sẽ bén nhọn và làm chủ mọi kinh nghiệm. Một tâm thức tự là ánh sáng cho chính mình thì không cần kinh nghiệm. Thiếu trưởng thành chính là khát vọng được kinh nghiệm, lớn hơn và rộng hơn. Thiền tức là chu du khắp giới xứ của kiến thức và giải thoát khỏi đó để bước vào cái bất tri.

 

*******

 

One has to find out for oneself, not through anybody. We have had the authority of teachers, saviours and masters. If you really want to find out what meditation is, you have to set aside all authority completely and totally.

 

Ta phải tự mình khám phá chính mình, không nhờ qua một ai khác. Chúng ta đã từng thấy có quyền uy của đạo sư, đấng cứu rỗi, vị thầy. Nếu thực sự bạn muốn khám phá xem Thiền định là gì, bạn sẽ phải bỏ hết mọi thứ trên một cách toàn diện và triệt để.

 

*******

 

Happiness and pleasure you can buy in any market at a price. But bliss you cannot buy – either for yourself or for another. Happiness and pleasure are time-binding. Only in total freedom does bliss exist. Pleasure, like happiness, you can seek, and find, in many ways. But they come and go. Bliss – that strange sense of joy – has no motive. You cannot possibly seek it. Once it is there, depending on the quality of your mind, it remains – timeless, causeless, a thing that is not measurable by time. Meditation is not the pursuit of pleasure or the search for happiness. Meditation, on the contrary, is a state of mind in which there is no concept or formula, and therefore total freedom. It is only to such a mind that this bliss comes – unsought and uninvited. Once it is there, though you may live in the world with all its noise, pleasure and brutality, they will not touch that mind. Once it is there, conflict has ceased. But the ending of conflict is not necessarily the total freedom. Meditation is the movement of the mind in this freedom. In this explosion of bliss the eyes are made innocent, and love is then benediction.

 

Hạnh phúc và lạc thú bạn đều có thể mua ở ngoài chợ với một giá nào đó. Nhưng an lạc thì không mua được – dù mua cho mình hay cho người khác. Hạnh phúc và lạc thú bị trói buộc trong thời gian. Chỉ có trong tự do hoàn toàn thì an lạc mới xuất hiện. Lạc thú, cũng như hạnh phúc, bạn có thể tìm và gặp được bằng nhiều cách. Nhưng cả hai có đến rồi cũng đi. An lạc – niềm vui thật kỳ diệu đó – không có động cơ. Bạn không thể tìm kiếm. Một khi có an lạc, tùy theo tính chất của tâm thức bạn, thì sẽ được lâu bền – phi thời gian, không nguyên nhân, một cái gì mà thời gian không thể đo lường nổi. Thiền không phải là theo đuổi lạc thú hay tìm cầu hạnh phúc. Thiền, ngược lại là một trạng thái của tâm trong đó không có ý niệm hoặc định thức, và do đó hoàn toàn tự do. Chỉ với tâm thái đó an lạc mới đến – không kiếm tìm, không mời gọi. Một khi an lạc đã ở đó, dù bạn sống trong thế gian với mọi thứ ồn náo, tham dục và hung bạo, tất cả đều không đụng chạm đến tâm. Một khi an lạc đã ở dó, xung đột sẽ chấm dứt. Nhưng dứt hết xung đột không bắt buộc là tự do hoàn toàn. Thiền là chuyển động của tâm trong sự tự do đó. Trong an lạc bừng nở, đôi mắt sẽ hồn nhiên bất nhiễm, và lúc đó tình yêu là ân phúc.

 

*******

 

I do not know if you have ever noticed that when you give total attention there is completed silence. And in that attention there is no frontier, there is no center, as the “me” who is awre or attentive. That attentive, that silence is a state of meditation.

 

Tôi không hiểu là có khi nào bạn để ý rằng khi bạn hoàn toàn chú tâm thì yên lặng sẽ trọn vẹn. Và trong sự chú tâm đó không còn giới hạn, không còn trung tâm, vì “cái tôi” đang tỉnh giác và chú tâm. Sự chú tâm đó, sự yên lặng đó là trạng thái Thiền định.

 

*******

 

We hardly ever listen to the sound of a dog’s bark, or the cry of a child or the laughter of a man as he passes by. We separate ourselves from everything, and then from this isolation look and listen to all things. It is this separation that is so destructive, for in that lies all conflict and confusion. If you listened to the sound of those bells with complete silence, you would be riding on it – or, rather, the sound would carry you across the valley and over the hill. The beauty of it is felt only when you and the sound are no separate, when you are part of it. Meditation is the ending of the separation not by any action of will or desire

Chúng ta rất khổ khi phải nghe mãi tiếng chó sủa, hoặc trẻ con la hét hoặc một người đàn ông đi ngang qua cười to. Ta chia rẻ mình với mọi người, và từ sự cô lập đó ta nhìn và nghe mọi sự. Chính sự chia rẻ đó rất ư hủy hoại, vì nằm trong đó đủ thứ xung đột và rối loạn. Nếu bạn lắng nghe tiếng chuông với sự yên lặng hoàn toàn bạn sẽ lướt qua mọi sự hay hơn thế nữa tiếng chuông sẽ nhấc bạn băng qua thung lũng và bay khỏi ngọn dồi. Vẻ đẹp của Thiền chỉ cảm nhận được khi bạn không chia cách với tiếng chuông, cả hai là một. Thiền là chấm dứt phân chia không phải bằng hành động của ý muốn hay dục vọng.

 

*******

 

Meditation is not a separate thing from life; it is the very essence of life, the very essence of daily living. To listen to those bells, to hear the laughters of that peasant as he walks by with his wife, to listen to the sound of the bell on the bicycle of the little girl as she passes by: it is the whole of life, and not just a fragment of it, that meditation opens.

 

Thiền không phải là điều gì chia cách với đời sống; Thiền là cốt tủy đích thực của cuộc đời, cốt tủy đích thực của sự sống hàng ngày. Nghe tiếng chuông, nghe tiếng cười của chú nông dân khi đi ngang với chị vợ, nghe tiếng chuông xe đạp của cô bé gái chạy qua, đó là toàn bộ đời sống và không phải chỉ là một mảnh vụn, đó là Thiền đang mở rộng.

 

*******

 

Meditation is the seeing of “what is” and going beyond it.

 

Thiền là thấy biết “cái đang là”, và vượt lên trên.

Perception without the word, that is, without thought, is one of the strangest phenomena. Then the perception is must more acute, not only with the brain, but also with all the senses. Such perception is not the fragmentary perception of the intellect nor the affair of the emotions. It can be called a total perception, and it is part of meditation. Perception without the perceiver in meditation is to commune with the height and depth of the immense. This perception is entirely different from seeing an object without an observer, because in the perception of the meditation there is no object and therefore no experience. Meditation can, however, take place when the eyes are open and one is surrounded by objects of every kind. But then these objects have no importannce at all. One sees them but there is no process of recognition, which means there is no experiencing.

 

Tri giác một cách vô ngôn, tức là vô niệm là một trong những hiện tượng kỳ lạ nhất. Lúc đó tri giác rất bén nhạy, không phải chỉ với trí óc mà còn với tất cả giác quan. Tri giác như thế không phải là mảnh vụn của lý trí, cũng không phải là vấn đề của xúc cảm. Có thể gọi là tri giác toàn diện và đó là một phần của Thiền định. Tri giác mà không có người tri giác trong Thiền định sẽ là cộng thông với tận chiều sâu và tột độ cao của cái bao la vô cùng. Tri giác đó hoàn toàn khác với cái nhìn một đối tượng mà không có người nhìn, bởi vì tri giác trong Thiền định không có đối tượng và vì thế không có kinh nghiệm. Dù vậy Thiền vẫn xuất hiện khi mắt mở to và đủ mọi thứ đối tượng chung quanh ta. Nhưng đối tượng không quan trọng chút nào, ta nhìn thấy nhưng không có tiến trình nhận biết, có nghĩa là không có kinh nghiệm.

 

*******

 

What meaning has such meditation? There is no meaning; there is no utility. But in that meditation there is a movement of great ecstasy which is not to be confounded with pleasure. It is the esctasy which gives to the eye, to the brain and to the heart, the quality of innocency. Without seeing life as something totally new, it is a routine, a boredom, a meaningless affair. So meditation is of the greatest importance. It opens the door to the incalculable, to the measureless.

 

Thiền có nghĩa lý gì? Thiền không có nghĩa lý, không có vụ lợi. Trong Thiền có chuyển động của đại định, không nên nhầm lẫn đại định với lạc thú. Ðại dịnh mang đến mắt, trí óc và trái tim tính chất của hồn nhiên bất nhiễm. Không nhận thấy đời sống là một cái gì hoàn toàn mới mẻ, thì đời sống sẽ là thói quen, buồn chán, vô nghĩa. Vì vậy Thiền có tầm quan trọng lớn lao hơn hết. Thiền mở cửa vào cái vô lượng vô biên.

 

*******

 

Meditation is never in time, and time cannot bring about mutation, it can bring about change which needs to be changed again, like all reforms. Meditation that springs out of time is always binding; there is no freedom in it, and without freedom there is always choice and conflict.

 

Thiền không bao giờ nằm trong thời gian. Thời gian không thể dẫn đến chuyển hóa, tuy có thể làm thay đổi nhưng sự thay đổi này cần phải tiếp tục, giống như những cuộc cải cách. Thiền nếu xuất phát từ thời gian thì luôn luôn có trói buộc, không có tự do trong đó, và nếu không có tự do thì luôn luôn có chọn lựa và xung đột

*******

 

We have to alter the structure of our society, its injustice, its appalling morality, the divisions it has created between man and man, the wars, the utter lack of affection and love that is destroying the world. If your meditation is only a personal matter, a thing which you personally enjoy, then it is not meditation. Meditation implies a complete radical change of the mind and the heart. This is only possible when there is this extraordinary sense of inward silence, and that alone brings about the religious mind. That mind knows that is scared.

 

Chúng ta phải thay đổi cơ cấu xã hội, sự bất công, nền luân lý kinh khiếp, sự chia rẽ do xã hội tạo ra giữa con người với con người, chiến tranh, sự thiếu vắng hoàn toàn lòng lân mẫn và tình thương, có nghĩa là thế giới đang bị hủy diệt. Nếu Thiền của bạn chỉ là vấn đề riêng tư, một điều gì chỉ riêng bạn thích thú, lúc đó không còn là Thiền nữa. Thiền hàm ý có chuyển biến tận căn để tâm thức và trái tim. Chỉ có thể như thế khi có được cảm nhận kỳ diệu về sự yên lặng nội tại, và chỉ điều đó mới mang đến tâm thức tôn giáo. Tâm thức đó sẽ biết cái gì là thiêng liêng.

 

*******

 

Beauty means sensitivity – a body that is sensitive, which means the right diet, the right way of living. Then the mind will inevitably and naturally, unknowingly, become quiet. You can’t make the mind quiet, because you are the mischief maker, you are yourself disturbed, anxious, confused – how can you make the mind quiet? But when you understand what quietness is, when you understand what confusion is, what sorrow is and whether sorrow can ever end, and when you understand pleasure, then out of that comes an extraordinarily quiet mind; you don’t have to seek it. You must begin at the beginning and the first step is the last step and this is meditation.

 

Chơn mỹ có nghĩa là nhạy bén, một con người nhạy bén có nghĩa là sống khổ hạnh chơn chánh. Lúc đó tâm thức tĩnh lặng một cách chắn chắn, tự nhiên, không ý thức. Bạn không thể khiến tâm mình tĩnh lặng vì bạn đã bất an, tự mình rối loạn, lo âu, mê lầm – làm thế nào bạn khiến tâm mình tĩnh lặng được? Nhưng khi bạn rõ biết tĩnh lặng là gì, khi bạn rõ biết mê lầm là gì, phiền não là gì và khi phiền não từ trước đến giờ có hết hay không, và khi bạn rõ biết lạc thú, lúc đó từ mọi thứ đó sẽ xuất hiện một tâm thức tĩnh lặng một cách kỳ diệu: bạn không cần phải tìm kiếm. Bạn khởi sự ngay chỗ bắt đầu và bước đầu tiên chính là bước cuối cùng, và đó là Thiền định.

 

*******

 

To meditate is to be innocent of time.

 

Thiền tức là an nhiên đối với thời gian.

Meditation is not an escape from the world; it is not an isolating, self-enclosing activity, but rather the comprehension of the world and its ways. The world has little to offer apart from food, clothes and shelter, and pleasure with its great sorrows.

 

Thiền không phải là đào thoát khỏi cuộc đời; không phải là cô lập, một hành động tự giam kín, mà đúng hơn là sự thấu hiểu cuộc đời và lối sống. Cuộc đời cho ta quá ít ỏi ngoại trừ cơm ăn, áo mặc và nhà ở với lạc thú kèm theo phiền não quá đổi.

 

Meditation is wandering away from this world; one has to be a total outsider. Then the world has meaning, and the beauty of the heavens and the earth is constant. Then love is not pleasure. From this all action begins that is not the outcome of tension, contradiction, the search for fulfilment or the conceit of power.

 

Thiền là xuất thế gian, và ta phải hoàn toàn là người ngoại cuộc. Lúc đó cuộc đời sẽ có ý nghĩa và vẻ đẹp của trời đất sẽ là chơn mỹ thuờng hằng. Rồi thì tình yêu không còn là lạc thú nữa. Từ đó mọi hành động bắt đầu, không phải là hậu quả của căng thẳng, chống trái, tìm cầu để đáp ứng tự ngã hoặc say mê quyền lực.

*******

If you deliberately take an attitude, a posture, in order to meditate, then it becomes a plaything, a toy of the mind. If you determine to extricate yourself from the confusion and the misery of life, then it becomes an experience of imagination – and this is not meditation. The conscious mind or the unconscious mind must have no part in it; they must not even be aware of the extent and beauty of meditation – if they are, then you might just as well go and buy a romantic novel.

 

Nếu bạn cố ý chọn một thái độ, một tư thế dể Thiền định thì sẽ thành trò cười, trò chơi của tâm thức. Nếu bạn nhất quyết phải tự giải thoát khỏi mê lầm và khổ não của cuộc đời thì sẽ thành một kinh nghiệm của tưởng tượng – và đó không phải là Thiền. Tâm có ý thức hay không ý thức đều không dự phần trong Thiền; ngay cả rõ biết về mức độ hay vẻ đẹp của Thiền cũng không phải, nếu như thế tốt hơn bạn chỉ cần đi mua một quyển sách tiểu thuyết lãng mạn.

 

*******

 

Trong Thiền định với sự chú tâm hoàn toàn thì chẳng có tri, chẳng có thức, cũng chẳng nhớ nghĩ chuyện gì đã xảy ra. Thời gian và tư tưởng hoàn toàn chấm dứt, bởi vì cả hai là trung tâm giới hạn cái thấy.

 

Ngay lúc lóe sáng, tư tưởng biến mất, cố ý nỗ lực để kinh nghiệm và sự nhớ nghĩ lại sẽ chỉ là ngôn từ. Và ngôn từ thì không bao giờ thực tại. Ngay lúc đó – không tùy thuộc thời gian – cái tối thượng là cái tức thì, nhưng cái tối thượng này không có biểu thị, không có con người, không có Thượng đế.

 

 

In the total attention of meditation there is no knowing, no recognition, nor the remembrance of something that has happened. Time and thought have entirely come to an end, for they are the centre which limits its own vision.

 

At the moment of light, thought withers away and the conscious effort to experience and the remembrance of it is the word that has been. And the word is never the actual. At that moment – which is not of time – the ultimate is the immediate, but that ultimate has no symbol, is of no person, of no god.

 

 

Thiền là khám phá xem có hay không một giới xứ chưa bị tri thức nhiểm ô.

 

Meditation is to find out if there is a field which is not already contaminated by the known.

 

 

*******

 

Thiền là hiểu biết bừng nở. Hiểu biết không nằm trong biên cương của thời gian. Thời gian không bao giờ đưa đến hiểu biết. Hiểu biết không phải là một tiến trình tuần tự có thứ lớp do sự thu nhặt từng chút một, một cách cẩn trọng và kiên trì. Hiểu biết ngay bây giờ hay không bao giờ, đó là ánh chớp hủy diệt chớ không phải là vấn dề thuần hóa; là một sự tan biến mà ai cũng sợ hãi và do đó đều muốn loại trừ, có ý thức hay không có ý thức. Hiểu biết có thể thay đổi dòng sống, lối suy nghĩ và cách hành dộng, có thể như ý hay bất như ý, nhưng hiểu biết là mối nguy của mọi tương giao. Không hiểu biết thì phiền não sẽ tiếp tục. Phiền não chỉ chấm dứt qua sự tự tri, tỉnh giác về mọi động niệm và mọi cảm thức, mọi chuyển động của ý thức và tàng thức ẩn khuất. Thiền là hiểu biết những tầng lớp ý thức dù ẩn khuất hay hiển lộ, và hiểu biết cả chuyển động vượt trên tư tưởng và cảm thức.

 

 

Meditation is the flowering of understanding. Understanding is not within the borders of time: time never brings understanding. Understanding is not a gradual process to be gathered little by little, with care and patience. Understanding is now or never, it is a destructive flash, not a tame affair; it is this shattering that one is afraid of and so one avoids it, knowingly or unknowingly. Understanding may alter the course of one’s life, the way of thought and action; it may be pleasant or not but understanding is a danger to all relationship. But without understanding, sorrow will continue. Sorrow ends only through self-knowing, the awareness of every thought and feeling, every movement of the conscious and that which is hidden. Meditation is the understanding of consciousness, the hidden and the open, and of the movement that lies beyond all thought and feeling.

 

 

*******

 

Ðó là một trong những buổi sáng khả ái chưa từng có. Mặt trời vừa mới mọc và bạn nhìn thấy giữa các cây bạc hà và cây thông. Vầng thái dương hiện trên mặt nước, vàng rực, nóng cháy – ánh sáng đó chỉ xuất hiện giữa núi đồi và biển cả. Một buổi sáng trong trẻo như thế, nín khe không một hơi thở, tràn ngập ánh sáng kỳ diệu mà ta không chỉ thấy với đôi mắt mà còn với trái tim. Và khi bạn thấy được đất với trời sẽ kề cận, và bạn biến mất trong chơn mỹ. Bạn biết đó, không bao giờ nên thiền định tập thể, với ai khác, hoặc từng nhóm: bạn phải thiền định một mình, trong cái tĩnh lặng của trời đêm hay trong cái lặng lẽ của buổi sáng sớm. Khi bạn thiền định một mình, thì chắc chắn bạn một mình. Bạn phải hoàn toàn một mình, không tuân theo một hệ thống, một phương pháp, tụng dọc kinh kệ, theo đuổi một tư tưởng, hoặc gọt bén một ý tưởng theo dục vọng của bạn.

 

It was one of those lovely mornings that have never been before. The sun was just coming up and you saw it between the eucalyptus and the pine. It was over the waters, golden, burnished – such light that exists only between the mountains and the sea. It was such as clear morning, breathless, full of that strange light that one sees not only with one’s eyes but with one’s heart. And when you see it the heavens are very close to earth, and you are lost in the beauty. You know, you should never meditate in public, or with another, or in a group: you should meditate only in solitude, in the quiet of the night or in the still, early morning. When you meditate in solitude, it must be solitude. You must be completely alone, not following a system, a method, repeating words, pursuing a thought, or shaping a thought according to your desire.

Cái một mình sẽ xuất hiện khi tâm giải thoát khỏi tư tưởng. Khi dục vọng hay những đối tượng mà tâm theo đuổi chi phối, dù trong tương lai hay quá khứ, thì không có trạng thái một mình. Chỉ trong hiện tại bao la vô lượng vô biên thì trạng thái một mình mới đến. Và lúc đó, trong cái thân mật lặng lẽ, nơi mọi tương giao đều đi đến chấm dứt, nơi không có người quan sát với nỗi sợ hãi, với lòng khao khát ngu xuẩn cộng thêm nhiều vấn đề – chỉ lúc đó, trong trạng thái một mình lặng lẽ đó, Thiền sẽ là điều gì không bị gói gọn trong ngôn từ. Lúc đó Thiền là một chuyển động thường hằng.

This solitude comes when the mind is freed from thought. When there are influences of desire or of the things that the mind is pursuing, either in the future or in the past, there is no solitude. Only in the immensity of the present this aloneness comes. And then, in quiet secrecy in which all communication has come to an end, in which there is no observer with his anxieties, with his stupid appetites and problems – only then, in that quiet aloneness, meditation becomes something that cannot be put into words. Then meditation is an eternal movement.

Tôi không biết là bạn có bao giờ thiền định, có bao giờ sống một mình, tự mình viễn ly mọi sự, mọi người, mọi tư tưởng và mọi theo đuổi, nếu bạn có khi nào hoàn toàn một mình, không phải cô lập, không phải rút lui vào giấc mơ hay ảo mộng kỳ cục, mà viễn ly, như thế trong chính bạn sẽ không có điều gì nhận thức được, không có điều gì tư tưởng hay cảm thức chạm đến được; viễn ly đến đổi trong trạng thái hoàn toàn một mình thật sung mãn, sự tĩnh lặng sẽ là đóa hoa duy nhất, ánh sáng duy nhất và tư tưởng không thể đo lường được tính phi thời gian này. Chỉ trong Thiền định như thế tình yêu mới hiện hữu. Ðừng lo lắng phải diễn tả ra sao: nó sẽ tự diễn tả lấy. Ðừng xử dụng nó. Ðừng cố đưa nó vào hành động, trong hành động đó sẽ không có hối tiếc, không có chống trái, cả khổ cực vất vả của kiếp nguời cũng không.

I don’t know if you have ever meditated, if you have ever been alone, by yourself, far away from everything, from every person, from every thought and pursuit, if you have ever been completely alone, not isolated, not withdrawn into some fanciful dream, or vision, but far away, so that in yourself there is nothing recognizable, nothing that you touch by thought or feeling, so far away that in this full solitude the very silence becomes the only flower, the only light, and the timeless quality that is not measurable by thought. Only in such meditation love has its being. Don’t bother to express it: it will express itself. Don’t use it. Don’t try to put it into action: it will act, and when it acts, in that action there is no regret, no contradiction, none of the misery and travail of man.

*******

Vậy hãy Thiền định một mình. Hãy tự xả bỏ. Và đừng cố gợi nhớ lại bạn đã ở đây. Nếu bạn cố nhớ lại, thì sẽ thành một vật đã chết. Và nếu bạn cứ tiếp tục ôm giữ kỷ niệm, thì bạn sẽ không bao giờ một mình nữa. Thiền định như thế trong trạng thái một mình bất tận vô cùng trong chơn mỹ của tình yêu, trong an nhiên bất nhiễm, trong cái mới tinh – lúc đó là an lạc bất diệt.

So meditate alone. Get lost. And don’t try to remember where you have been. If you try to remember it then it will be something that is dead. And if you hold on to the memory of it then you will never be alone again. So meditate in that endless solitude, in the beauty of that love, in that innocency, in the new – then there is the bliss that is imperishable.

Trời thật xanh, màu xanh sau cơn mưa, những cơn mưa sau nhiều tháng hạn hán. Hết mưa bầu trời được rửa sạch, và núi đồi hoan hỷ, và đất đai yên tĩnh. Mỗi chiếc lá đều có ánh nắng trong đó, mặt đất thật là thân thiết gần gũi.Hãy Thiền định trong chính hang hốc bí hiểm của trái tim và tâm thức, nơi mà trước đây bạn chưa hề có mặt.

The sky is very blue, the blue that comes after the rain, and these rains have come after many months of drought. After the rain the skies are washed clean, and the hills are rejoicing, and the earth is still. And every leaf has the light of the sun on it, and the feeling of the earth is very close to you. So meditate in the very secret recesses of your heart and mind, where you have never been before.

*******

Thiền không phải là một phương tiện đi đến rốt ráo; không có rốt ráo. Không có chỗ đến. Thiền là một chuyển động trong thời gian và ngoài thời gian. Mọi hệ thống, mọi phương pháp đều trói buộc tư tưởng vào thời gian, nhưng sự tỉnh giác không lựa chọn của từng tư tưởng, từng cảm thức, rõ biết dộng cơ và cơ chế của chúng, để mặc chúng bừng nở, đó là bắt đầu Thiền định. Khi tư tưởng và cảm thức bừng nở rồi chết đi, Thiền sẽ là chuyển động siêu vượt thời gian. Trong chuyển động dó có đại định, trong cái rỗng rang hoàn toàn có tình yêu, và đối với tình yêu là hủy diệt và sáng tạo.

Meditation is not a means to an end; there is no end, no arrival; it is a movement in time and out of time. Every system, method, binds thought to time, but choiceless awareness of every thought and feeling, understanding of their motives, their mechanism, allowing them to blossom, is the beginning of meditation. When thought and feeling flourish and die, meditation is the movement beyond time. In this movement ther is ecstasy; in complete emptiness there is love, and with love there is destruction and creation.

Meditation is that light in the mind which lights the way for action; and without that light there is no love.

Thiền là ánh sáng trong tâm, soi đường cho hành động, và không có ánh sáng đó sẽ không có tình yêu.

 

*******

Thiền không bao giờ là cầu nguyện. Cầu nguyện, khấn vái đều phát sinh từ tính vị kỷ. Bạn cầu nguyện khi gặp khó khăn, khi có phiền não, nhưng nếu hạnh phúc vui vẻ thì không còn khấn vái. Tính vị kỷ gắn chặt quá sâu vào con người, là căn nguyên của chia rẽ. Cái chia rẽ đó hay tự nghĩ là chia rẽ, luôn luôn tìm cách đồng hóa với một cái gì không phải là chia rẽ, thì lại càng đưa đến phân biệt, kỳ thị và đau khổ. Trong cái mê lầm đó người ta than trời trách đất, rên rĩ với chồng con. Than thở đó có thể tìm được lời đáp, nhưng đó là âm vang của ích kỷ, của chia rẽ.

Meditation is never prayer. Prayer, supplication, is born of self-pity. You pray when you are in difficulty, when there is sorrow, but when there is happiness, joy, there is no supplication. This self-pity, so deeply embedded in man, is the roof of separation. That which is separate, or thinks itself separate, ever seeking identification with something that is not separate, brings only more division and pain. Out of this confusion one cries to heaven, or to one’s husband, or to some deity of the mind. This cry may find an answer, but the answer is the echo of self-pity, in its separation.

*******

The repetition of words, of prayers, is self-hypnotic, self-enclosing and destructive. The isolation of thouht is always within the field of the known, and the answer to prayer is the response of the known.

Ðọc tụng kinh kệ, cầu nguyện, đều là tự thôi miên, tự cô lập và hủy mình. Sự cô lập tư tưởng luôn luôn nằm trong phạm vi của tri thức, và đáp lại lời cầu nguyện là đáp trả của tri thức.

Meditation is far from this. In this field, thought cannot enter, there is no separation, and so no identity. Meditation is in the open, secrecy has no place in it. Everything is exposed, clear; then the beauty of love is.

Thiền thì rất xa khỏi những thứ đó. Trong giới xứ của Thiền tư tưởng không thể bước vào; không có chia rẽ và do đó không có đồng hóa. Thiền thì rộng mở, không có gì bí hiểm che dấu. Mọi sự dều hiển bày, rõ ràng, lúc đó là chơn mỹ và tình yêu.

*******

On this morning the quality of meditation was nothingness, the total emptiness of time and space. It is a fact and not an idea or the paradox of opposing speculations. One finds this strange emptiness when the roof of all problems withers away. This roof is thought, the thought that divides and holds. In meditation the mind actually becomes empty of the past, thought is can use the past as thought. This goes on throughout the day, and at night sleep is the emptiness of yesterday, and therefore the mind touches that which is timeless.

Buổi sáng nay Thiền mang tính rỗng không, thời gian và không gian tuyệt đối không. Ðó là một sự kiện thực tế chớ không phải một ý niệm hoặc một nghịch lý chống lại những suy đoán. Ta chỉ gặp cái không kỳ diệu này khi căn nguyên của mọi vấn đề đều nhổ hết. Căn nguyên đó là tư tưởng, tư tưởng đang chia rẽ và chấp giữ. Trong Thiền, tâm thực sự trống không quá khứ, dù tâm có thể xử dụng quá khứ như tư tưởng. Thiền tiếp tục suốt ngày, và ban đêm giấc ngủ là cái trống không quá khứ, và vì thế tâm tiếp chạm cái đúng là phi thời gian.Meditation is not the mere control of body and thought, nor is it a system of breathing in and breathing out. The body must be still, healthy and without strain; sensitivity of feeling must be sharpened and sustained; and the mind with all its chattering, disturbances and gropings must comes to an end. It is not the organism that one must begin with, but rather it is the mind with its opinions, prejudices and self-interest that must be seen to. When the mind is healthy, vital and vigorous, then feeling with be heightened and will be extremely sensitive. Then the body, with its own natural intelligence which hasn’t been spoiled by habit and taste, will function as is should.

 Thiền không chỉ là điều phục suông cơ thể hay tư tưởng, cũng chẳng phải là một hệ thống hít vào thở ra. Thân phải yên ổn, khỏe mạnh và không căng thẳng. Ðộ nhạy của cảm thức phải sắc bén và bền vững. Và tâm với đủ thứ nói năng, lăng xăng, mò mẫm phải chấm dứt. Ta không phải bắt đầu với thân, tốt hơn là phải nhìn tâm với đủ thứ ý tưởng, thành kiến và vụ lợi. Khi tâm tốt lành, sinh động và mạnh mẽ, thì cảm thức sẽ được nâng cao và cực kỳ bén nhạy. Lúc đó thân, với trí khôn tự nhiên chưa bị thói quen và thị hiếu nhiễm ô, sẽ vận hành đúng pháp.

*******

 So one must begin with the mind and not with the body, the mind being thought and the varieties of expressions of thought. Mere concentration makes thought narrow, limited and brittle, but concentration comes as a natural thing when there is an awareness of the ways of thought. This awareness does not come from the thinker who chooses and discards, who holds on to and rejects. This awareness is without choice and is both the outer and the inner, it is an interflow between the two, so the division between the outer and the inner comes to an end.

Như thế ta phải bắt đầu với tâm chớ không phải với thân, tâm là tư tưởng với đủ kiểu biểu lộ tư tưởng. Chỉ tập trung tư tưởng suông sẽ biến tâm nhỏ hẹp, giới hạn và không kiên định, trừ phi tập trung như một việc gì thật tự nhiên khi đã rõ biết được đường đi lối về của tư tưởng. Rõ biết không phát xuất từ nguời tư duy đang lấy bỏ, buông giữ. Rõ biết thì không lựa chọn bên ngoài lẫn bên trong, một sự hòa lẫn cả hai, và như thế sẽ không còn phân chia giữa ngoài và trong.

 

Thought destroys feeling – feeling being love. Thought can offer only pleasure, and in the pursuit of pleasure love is pushed aside. The pleasure of eating, of drinking, has its continuity in thought, and merely to control or suppress this pleasure which thought has brought about has no meaning; it creates only various from of conflict and compulsion.

Tư tưởng hủy diệt cảm nhận – cảm nhận tức tình yêu. Tư tưởng chỉ có thể cho ta lạc thú, và trong sự theo đuổi lạc thú thì tình yêu biến mất. Lạc thú về ăn, về uống thường duy trì trong tư tưởng, và chỉ chế ngự hay loại bỏ suông lạc thú này do tư tưởng mang đến không ý nghĩa gì; chỉ có tạo thêm những hình thức xung đột và dồn nén khác.

Thought, which is matter, cannot seek that which is beyond time, for thought is memory, and the experience in that memory is as dead as the leaf of last autumn.

Tư tưởng, đó mới là vấn đề, không thể tìm gặp điều gì siêu vượt thời gian, vì tư tưởng là ký ức, và kinh nghiệm trong ký ức là cái chết như chiếc lá mùa thu vừa qua.

*******

In awareness of all this comes attention, which is not the product of inattention. It is inattention which has dictated the pleasurable habits of the body and diluted the intensity of feeling. Inattention cannot be made into attention. The awareness of inattention is attention.

Tỉnh giác về mọi thứ này thì sẽ có chú tâm, không phải là sản phẩm của tán tâm. Chính tán tâm đã sai khiến những thói quen khoái lạc của thân và làm giảm bớt cường lực của cảm nhận. Tán tâm không thể tạo thành chú tâm. Tỉnh giác về sự tán tâm tức là chú tâm.

The seeing of this whole complex process is meditation from which alone comes order in this confusion. This order is a absolute as is the order in mathematics, and from this there is action – the immediate doing. Order is not arrangement, design and proportion: these come much later. Order comes out of a mind that is not cluttered up by the things of thought. When thought is silent there is emptinesss, which is order.

Rõ thấy toàn thể tiến trình phức tạp này là Thiền định, từ đó chỉ riêng có trật tự trong mê cung này. Trật tự này giống như trật tự tuyệt đối trong toán học và từ đó có hành động – một việc làm tức thì. Trật tự không phải là sắp xếp, đồ án thiết kế hay sự cân bằng: những thứ này sẽ đến sau. Trật tự sẽ xuất phát từ một tâm thức không phải lăng xăng vì các đối tượng của tư tưởng. Khi tư tưởng im lặng thì có cái không, đó là trật tự.

It was really a marvellous river, wide, deep, with so many cities on its banks, so carelessly free and yet never abandoning itself. All life was there upon its banks, green fields, forests, solitary house, death, love and destruction; there were long, wide bridges over it, graceful and well-used. Other streams and rivers joined it but she was the mother of all rivers, the little ones and the big ones. She was always full, ever puriflying herself, and of an evening it was blessing to watch her, with deepening, colour in the clouds and her waters golden. But the little trickle so far away, amongst those gigantic rocks which seemed so concentrated in producing it, was the beginning of life, and its ending was beyond its banks and the seas.

Ðó là một dòng sông diễm tuyệt, rộng lớn, sâu thẳm, nhiều phố thị mọc ven bờ, sông chảy tự do, rất vô tư lự nhưng luôn luôn bao dung. Tất cả đời sống đều ở đó trên bờ sông, những cánh đồng xanh, rừng rậm, những mái nhà đơn độc, cái chết, tình yêu và hủy diệt, những chiếc cầu hữu ích dài rộng, sang đẹp, bắt ngang sông. Nhiều dòng nước và sông khác đổ vào nó là sông mẹ của lũ sông con, lớn có nhỏ có. Lúc nào nó cũng đầy tràn luôn luôn tự thanh lọc, và chiều xuống nhìn ngắm nó cùng với đám mây màu sắc đậm đà và mặt nước vàng óng là cả một ân phúc. Một tia nước nhỏ thật xa xôi trong dám đá khổng lồ như đã cô đọng lại để sinh ra nó, là khởi đầu của sự sống và tận cùng ở bên kia bến bờ và vượt qua biển cả.

Meditation was like that river, only it had no beginning and no ending, it began and its ending was its beginning. There was no cause and its movement was its renewal. It was always new, it never gathered to become old; it never got sullied for it had no roofs in time. It is good to meditate, not forcing it, not making any effort, beginning with a trickle and going beyond time and space, where thought and feeling cannot enter, where experience is not.

Thiền cũng như dòng sông đó, nhưng vô thủy vô chung, nó đã bắt đầu và chỗ tận cùng chính là chỗ bắt đầu. Không có nguyên nhân, và chuyển động của Thiền làm nó tươi mới. Nó luôn luôn mới tinh, không bao giờ gom nhặt để thành già cỗi; không bao giờ xấu xa uế nhiễm vì không bám rễ trong thời gian. Thiền định thì rất tốt, không nên ép buộc, chẳng phải nỗ lực chút nào, khởi sự với một tia nước nhỏ để rồi siêu vuợt thời gian và không gian, chỗ mà tư tưởng và cảm thức không thể xâm nhập, nơi không còn kinh nghiệm.

Meditation is the total release of energy.

Thiền là buông thả hoàn toàn năng luợng.

*******

In the space which thought creates around itself there is no love. This space divides man from man, and in it is all the becoming, the battle of life, the agony and fear. Meditation is the ending of this space, the ending of the “me”. Then relationship has quite a different meaning, for in that space which is not made by thought, the other does not exist, for you do not exist.

Trong không gian do tư tưởng tạo chung quanh, sẽ không có tình yêu. Không gian đó chia rẽ con người với nhau, và trong đó đủ thứ kiểu trở thành, đấu tranh để sống còn, thống khổ và sợ hãi. Thiền là triệt tiêu không gian đó, triệt tiêu “cái tôi”. Lúc đó mối tương giao, sẽ mang một ý nghĩa khác hẳn, vì trong cái không này không phải do tư tưởng tạo lập, không hiện hữu một cái gì khác, vì bạn không có mặt.

*******

Meditation then is not the pursuit of some vision, however sanctifield by tradition. Rather it is the endless space where thought cannot enter. To us, the little space made by thought around itself, which is the “me”, is extremely important, for this is all the mind knows, identifying itself with everything that is in that space. And the fear of not being is born in that space. But in meditation, when this is understood, the mind can enter into a dimension of space where action is inaction. We do not know what love is, for in the space made by thought around itself as the “me”, love is the conflict of the “me” and the “not-me”. The conflict, this torture, is not love.

Thiền không phải là theo đuổi một ảo ảnh, dù theo truyền thống đã được thánh hóa. Hơn nữa đó là cái không vô tận, tư tưởng không thể xâm nhập. Ðối với chúng ta, không gian nhỏ hẹp do tư tưởng tự dựng lập chung quanh nó, tức là cái tôi, thật là cực kỳ quan trọng, vì tâm chỉ biết bấy nhiêu đó, tự đồng hóa với mọi sự trong không gian dó. Và nỗi sợ hãi không sống còn cũng phát sinh trong không gian này. Nhưng trong Thiền khi đã rõ biết, tâm có thể bước vào tầm cỡ của một giới xứ trong đó hành là vô hành. Chúng ta không biết tình yêu là gì, vì trong không gian do tư tưởng tạo dựng chung quanh như là “cái tôi”, tình yêu là xung đột “cái tôi” và “cái khác với tôi”. Xung đột đó, ray rứt đó không phải là tình yêu.

Thought is the very denial of love, and is cannot enter into that space where the “me” is not. In that space is the benediction which man seeks and cannot find. He seeks it within the frontiers of thought, and thought destroys the ecstasy of this benediction.

Tư tưởng thì phủ nhận tình yêu, và không thể bước vào giới xứ trong đó “cái tôi” không có mặt. Giới xứ này là ân phúc mà con người tìm cầu nhưng đã không được toại nguyện. Con người tìm cầu ân phúc trong biên cương của tư tưởng, và chính tư tưởng hủy diệt đại định của ân phúc.

*******

Belief is so unnecessary, as are ideals. Both dissipate energy wich is needed to follow the unfolding of the fact, the “what is”. Belief like ideals are escapes from the fact and in escape there is no end to sorrow. The ending of sorrow is the understanding of the fact from moment to moment. There is no system or method which will give understanding; only a choiceless awareness of a fact will do that. Meditation according to a system is the avoidance of the fact of what you are; it is far more important to understand yourself, the constant changing of the facts about yourself, than to meditate in order to find god or have vision, sensations and other form of entertainment.

Ðức tin rất là không cần thiết, cũng như lý tưởng. Cả hai làm tiêu tán năng lượng cần thiết để bắt kịp lẽ thực đang hiển bày, tức cái “đang là”. Ðức tin cũng như tín ngưỡng đều đào thoát khỏi lẽ thực và trong sự đào thoát phiền não xảy ra không dứt. Chấm dứt phiền não là rõ biết lẽ thực từng sát na. Không có hệ thống hay phương pháp nào có thể giúp ta rõ biết, chỉ có tỉnh giác không lựa chọn mới được như thế. Thiền định tuân theo một hệ thống là loại trừ lẽ thực của hiện trạng bạn đang là. Tự tri, rõ biết những sự kiện chung quanh bạn biến đổi thuờng xuyên, còn quan trọng hơn là thiền định để tìm kiếm Thượng đế hay ảo ảnh, cảm giác hay những kiểu tiêu khiển khác lạ.

*******

Meditation at that hour was freedom and it was like entering into an unknown world of beauty and quietness; it was world without image, symbol or word, without waves of memory. Love was the death of every minute and each death was the renewing of love. It was not attachment, it had no roots; it flowered without cause and it was a flame that burned away the borders, that carefully built fences of consciousness. It was beauty beyond thought and feeling; it was not put together on canvas, in words or in marble. Meditation was joy and with it came a benediction.

Ngay thời điểm đang Thiền định là tự do và chẳng khác nào bước vào giới xứ bất tri của chơn mỹ và tĩnh lặng. Ðó là giới xứ không hình tướng, biểu tượng hay ngôn từ, không một gợn sóng của ký ức. Tình yêu là chết đi từng giây phút và mỗi cái chết là cái mới mẻ của tình yêu. Không có trói buộc, không có gốc rễ, tình yêu nở hoa không có căn nguyên và đó là ngọn lửa đốt cháy ranh giới, rào cản chặt chẽ của ý thức. Tình yêu là chơn mỹ siêu vuợt tư tưởng và cảm thức, không thể đặt chúng chung với nhau trên khung vẽ, trong ngôn cú hay trong tượng đá. Thiền là hỷ lạc song song với ân phúc.

The flowering of love is meditation

Tình yêu bừng nở là Thiền.

In meditation one has to find out whether there is an end to knowledge and so freedom from the known.

Trong Thiền định ta phải khám phá xem có chấm dứt kiến thức hay không, và như thế sẽ giải thoát khỏi tri-kiến.

*******

It had rained heavily during night and day, and down the gullies the muddy stream poured into the sea, making it chocolate-brown. As you walked on the beach the waves were enormous and they were breaking with magnificent curve and force. You walked against the wind, and suddenly you felt there was nothing between you and the sky, and this openness was heaven. To be so completely open, vulnerable – to the hills, to the sea and to man – is the very essence of meditation.

Mưa to suốt đêm và ngày, và dưới mương dòng nước sánh bùn chảy ra biển, đượm màu nâu sô-cô-la. Khi bạn tản bộ trên bãi, sóng biển to kinh khủng và vỡ tung với đường cong và sức mạnh tuyệt vời. Bạn đi ngược gió, và bỗng chốc bạn cảm nhận không có gì giữa bạn với bầu trời, và sự mở ngõ này là thiên đường. Mở ngõ rỗng suốt như thế, mong manh – đối với núi đồi, biển cả và con người – chính là cốt tủy của Thiền.

To have no resistance, to have no barriers inwardly towards anything, to be really free, completely, from all the minor urges, compulsions and demands, with all their little conflicts and hypocrisies, is to walk in life with open arms. And that evening, walking there on that wet sand, with the seagulls around you, you felt the extraordinary sense of open freedom and the great beauty of love which was not in you or outside you – but everywhere.

Không đối kháng, không biên cương nội tại với mọi vật, thực sự tự do, một cách toàn triệt thoát khỏi mọi thôi thúc nhỏ bé nhất, dồn nén hay đòi hỏi, đối với mọi xung dột nhỏ mọn và ích kỷ, chính là đi trong cuộc đời với vòng tay mở rộng. Và chiều nay, bước đi ở đây trên bãi cát ẩm ướt, với mòng biển chung quanh, bạn cảm nhận ý nghĩa kỳ diệu của tự do mở rộng và chơn mỹ vô bờ của tình yêu, không phải trong bạn hay ngoài bạn – mà ở mọi nơi.

We don’t realize how important it is to be free of the nagging pleasures and their pains, so that the mind remains alone. It is only the mind that is wholly alone that is open. You felt all this suddenly, like a great wind that swept over the land and through you. There you were – denuded of everything, empty – and therefore uttterly open. The beauty of it was not in the word or in the feeling, but seemed to be everywhere – about you, inside you, over the waters and in the hills. Meditation is this.

Chúng ta không nhận ra tầm quan trọng đến đâu khi thoát khỏi đủ thứ mè nheo, cằn nhằn của lạc thú và đau khổ kèm theo đó, chí đến mức tâm còn lại một mình. Chỉ có tâm thức hoàn toàn một mình mới rộng mở. Bạn cảm nhận mọi điều này một cách đột ngột, như một trận gió lớn càn quét hết đất đai và luôn cả bạn. Bạn ở dó – tước bỏ mọi sự, rỗng không – và vì thế hoàn toàn mở rộng. Chơn mỹ ở đây không phải trong ngôn từ hoặc trong cảm thức, nhưng hình như ở khắp nơi – quanh bạn, trong bạn, qua khỏi mặt nước và núi dồi. Ngay đó là Thiền.

*******

Meditation is not concentration, which is exclusion, a cutting off, a resistance and so a conflict. A meditative mind can concentrate, which then is not a exclusion, a resistance, but a concentrated mind cannot meditate.

Thiền không phải là tập trung tư tưởng, vì tập trung tư tưởng là loại trừ, cắt bỏ, có chống trái, và như thế có xung dột. Một tâm thức Thiền định có thể tập trung, tuy nhiên không phải loại trừ, chống trái; nhưng một tâm thức tập trung thì không thể Thiền định.

In the understanding of meditation there is love, and love is not the product of systems, of habit, of following a method. Love cannot be cultivated by thought. Love can perhaps come into being when there is complete silence, a silence in which the meditator is entirely absent; and the mind can be silent ony when it understands its own movement as thought and feeling. To undrestand this movement of thought and feeling there can be no condemnation in observing it. To observe in such a way is a discipline, and that kind of discipline is fluid, free, not the discipline of conformity.

Trong sự tỉnh giác của Thiền có tình yêu, và tình yêu thì không phải là sản phẩm của hệ thống, thói quen, của sự tuân theo một phương pháp. Tình yêu không thể được đào luyện bằng tư tưởng. Có thể tình yêu xuất hiện khi có tĩnh lặng hoàn toàn, một sự tĩnh lặng trong đó không có con người thiền định, và tâm chỉ có thể tĩnh lặng khi tỉnh giác trước chuyển động của chính nó, tức tư tưởng và cảm thức. Ðể tỉnh giác trước chuyển động của tư tưởng và cảm thức phải không kết án khi quan sát. Quan sát như thế là kỷ luật và kỷ luật loại này là linh động, tự do, không phải thứ kỷ luật của thích ứng.

*******

That morning the sea was like a lake or an enormuos river without a ripple, and so calm that you could see the reflections of the stars so early in the morning. The dawn had not yet come, so the stars, the reflection of the cliff and the distant lights of the town were there on the water. And as the sun came up over the horizon in a cloudless sky it made a golden path, and it was extraordinary to see that light of California filling the earth and every leaf and blade of grass.

Sáng nay mặt biển như mặt hồ hay mặt sông lớn – không một gợn sóng, và đứng yên đến nỗi bạn có thể thấy in bóng những vì sao sớm tinh sương. Bình minh chưa đến, do đó sao trời, bóng núi đá và ánh đèn phố thị từ xa đều hiện trên mặt nước. Và khi ló dạng khỏi đường chân trời, trên nền trời không mây mặt trời đã vẽ thành một con đường vàng óng, và thật là kỳ diệu khi thấy ánh sáng của vùng California tràn lan khắp mặt đất và nhuộm cả từng chiếc lá, cọng cỏ.

As you watched, a great stillness came into you. The brain itself became very quiet, without any reaction, without a movement, and is was strange to feel this immense stillness. “Feel” isn’t the word. The quality of that silence, that stillness, is not felt by the brain; it is beyond the brain. The brain can conceive, formulate or make a design for the future, but this stillness is beyond its range, beyond all imagination, beyond all desire. You are so still that your body becomes completely part or the earth, part of everything that is still.

Khi bạn quan sát, một sự tĩnh lặng bao la xuất hiện trong bạn. Trí óc tự vắng lặng, không một phản ứng, không một chuyển động, và thật là kỳ diệu khi cảm nhận được cái tĩnh lặng bao la này. “Cảm nhận” không phải trên miệng lưỡi. Tính chất của sự im lặng đó, sự tĩnh lặng đó, không phải do trí óc cảm nhận, mà siêu vuợt trí óc. Trí óc có thể nhận thức, nói ra hay vẽ vời cho tương lai, nhung sự tĩnh lặng vuợt khỏi tầm mức này, ra khỏi mọi tưởng tượng, thoát ngoài mọi tham vọng. Bạn tĩnh lặng đến nỗi thân thể hoàn toàn thuộc về đất, thuộc về mọi vật đang tĩnh lặng.

*******

And as the slight breeze came from the hills, stirring the leaves, this stillness, this extraordinary quality of silence was not disturbed. The house was between the hills and the sea, overlooking the sea. And as you watched the sea, so very still you really became part of everything. You were everything. You were the light, and the beauty of love. Again, to say “you were as part of everything” it also wrong: the word “you” is not adequate because you really weren’t there. You didn’t exist. There was only that stillness, the beauty, the extraordinary sense of love.

Và giống như con gió nhẹ từ núi đồi thổi xuống lay động cành lá, sự tĩnh lặng đó, tính chất im lặng kỳ diệu đó không bị khuấy động. Căn nhà nằm giữa đồi và biển, rất ư tĩnh lặng, bạn thực sự thuộc về mọi vật. Bạn là mọi vật. Bạn là ánh sáng, và là chơn mỹ của tình yêu. Một lần nữa, nói “bạn thuộc về mọi vật” cũng không đúng, danh từ “bạn” không thích hợp bởi vì thực sự bạn không ở đó. Bạn không có mặt. Chỉ có sự tĩnh lặng chơn mỹ, một ý nghĩa kỳ diệu về tình yêu.

The words “you” and “I” separate things. This division in this strange silence and stillness doesn’t exist. And as you watched out of the window, space and time seemed to have come to an end, and the space that divides had no reality. That leaf and that eucalyptus and the blue shinning water were not different from you.

Danh từ “bạn” và “tôi” chia rẽ sự vật. Không có sự phân chia này trong im lặng và tĩnh lặng. Và khi bạn nhìn ra cửa sổ, không gian và thời gian dường như chấm dứt, và khoảng không chia cách sẽ không có thực. Chiếc lá này và cây bạc hà này, và mặt nước xanh lóng lánh không khác với bạn.

*******

Meditation is really very simple. We complicate it. We weave a web od ideas around it – what it is and what it is not. But it is none of these things. Because it is so very simple is escapes us, because our minds are so complicated, so time-worn and time-based. And this mind dictates the activity of the heart, and then the trouble begins. But meditation comes naturally, with extraordinary ease, when you walk on the sand or look out of your window or see those marvellous hills burnt by last summer’s sun. Why are we such tortured human beings, with tears in our eyes and false laughter on our lips? If you could walk alone among those hills or in the woods or along the long, white, bleached sands, in the solitude you would know what meditation is.

Thiền thực sự rất đơn giản. Chúng ta làm cho nó phức tạp. Chúng ta đan dệt tấm vải ý niệm quanh nó – cái đang là và cái không phải là. Nhưng các thứ này tuyệt đối không phải Thiền. Vì Thiền quá ư đơn giản nên thoát khỏi tầm tay chúng ta, vì tâm chúng ta quá phức tạp, quá trói buộc vào thời gian và đặt nền tảng trên thời gian. Và một cái tâm như thế đã sai khiến hành động của trái tim, và rồi rối loạn bắt đầu. Nhưng Thiền đến thật là tự nhiên, dễ dàng một cách lạ lùng, khi bạn đi trên cát hay nhìn ra cửa sổ hoặc thấy những ngọn đồi tuyệt mỹ này đang cháy khô vì nắng hạ. Tại sao chúng ta lại là những sinh vật khổ não như thế, mắt đẫm lệ, môi cười gượng? Nếu bạn có thể đi một mình trên những ngọn đồi này hoặc trong rừng hoặc dọc theo bãi cát trắng phao, trong cái một mình đó bạn sẽ biết Thiền là gì.

*******

The esctasy of solitude comes when you are not frightened to be alone – no longer belonging to the world or attached to anything. Then, like that dawn that came up this morning, it comes silently, and makes a golden path in the very stillness, which was at the beginning, which is now, and which will be always there.

Ðại định từ cái một mình sẽ xuất hiện khi bạn không lo sợ ở một mình – không còn vướng víu vào thế gian hoặc ràng buộc vào bất cứ gì. Như bình minh vừa lên sáng nay, đại định lặng lẽ xuất hiện và tạo một con đường vàng rực trong cái thật yên lặng này, con đường đã có từ ban sơ, hiện giờ còn, đang, và sẽ luôn luôn còn mãi.

Meditation is a movement in and of the unknown. You are not there, only the movement. You are too petty or too great for this movement. It has nothing behind it or in front of it. It is that energy which thought-matter cannot touch. Thought is perversion, for it is the product of yesterday, it is caught in the toils of centuries and so is confused, unclear. Do what you will, the known cannont reach out for the unknown. Meditation is the dying to the known.

Thiền là chuyển động bên trong và của cái bất-tri. Bạn không có mặt ở đó, chỉ có chuyển động. Bạn quá nhỏ bé hay quá lớn đối với chuyển động này. Chuyển động này không có gì ở sau hoặc ở trước. Ðó là năng lượng mà tư tưởng không thể tiếp chạm. Tư tưởng là lầm lẫn, vì đó là sản phẩm của quá khứ, bị dính mắc trong cạm bẫy của hàng bao thế kỷ, và như thế nên mê lầm, không sáng suốt. Hãy làm diều gì bạn muốn, cái đã biết không thể nào vói tới cái bất tri. Thiền là chết đi cái đã biết.

The meditation of a mind that is utterly silent is the benediction that man is ever seeking. In this silence every quality of silence is.

Thiền của một tâm thức hoàn toàn vắng lặng là ân-phúc mà con người luôn tìm cầu. Trong cái vắng lặng đó mọi tính chất an-tĩnh đều có.

*******

Once you have laid the foundation of virture, which is order in relationship, there comes into being this quality of love and of dying, which is all of life, then the mind becomes extraordinary quiet, naturally silent, not made silent through suppression, discipline and control, and that silence is immensely rich.

Một khi bạn đặt được nền móng của đức hạnh, tức là có trật tự trong mối tương giao, thì nơi đó có mặt tính chất của tình yêu và sự chết, tính chất này là toàn thể cuộc sống; lúc đó tâm hoàn toàn tĩnh lặng, im lặng một cách tự nhiên, không phải im lặng do đè nén, kỷ luật và kềm chế, và sự im lặng đó thật là phong phú.

Beyond that, no word, no description is of any avail. Then the mind does not enquire into the absolute because it has no need, for in silence there is that which is. And the whole of this is the benediction of meditation.

Siêu việt tâm thái này, lời lẽ diễn tả chẳng chút lợi ích gì. Lúc đó tâm không còn truy tầm về cái tuyệt đối vì không cần thiết nữa, vì trong cái tĩnh lặng đó có cái đang là. Và toàn bộ sự việc này là ân phúc của Thiền định.

After the rains the hills were splendid. They were still brown from the summer sun, and soon all the green things would come out. It had rained quite heavily, and the beauty of those hills was indescribable. The sky was still clouded and in the air there was the smell of sumac, sage and eucalyptus. It was splendid to be among then, and a strange stillness possessed you. Unlike the sea which lay far down below you, those hills were completely still. As you watched and looked about you, you had left everything down below in that little house – your clothes, your thoughts and the odd ways of life. Here you were travelling very lightly, without any thoughts, without any burden, and with a feeling of complete emptiness and beauty. The little green bushes would soon be still greener, and in a few weeks time they would have a stronger smell. The quails were calling and a few of them flew over.

Sau những trận mưa những ngọn đồi tuyệt đẹp. Chúng vẫn còn màu nâu do nắng hạ và chẳng bao lâu tất cả màu xanh sẽ biến mất. Trời mưa khá nặng hạt, và vẻ đẹp những ngọn dồi thật khó tả. Trời vẫn nhiều mây và trong không khí có mùi cây sơn, cây xô thơm và cây bạc hà. Ở giữa những cây này thật tuyệt vời, và sự tĩnh lặng kỳ diệu xâm chiếm bạn. Khác với biển cả đang trải dài phía dưới, những ngọn đồi hoàn toàn tĩnh lặng. Khi bạn quan sát và nhìn quanh mình, bạn sẽ bỏ lại mọi thứ trong căn nhà nhỏ – quần áo, tư tưởng và lối sống cũ rích. Ở đây bạn du ngoạn thật nhẹ tênh, không ý tưởng, không gánh nặng với một cảm nhận sung mãn về chơn mỹ và rỗng không. Bụi rậm nhỏ thật xanh chẳng bao lâu càng xanh thêm và trong vài tuần chúng sẽ tỏa mùi thom ngào ngạt. Chim cun cút đang hót và vài con cất cánh.

Without knowing it, the mind was in a state of meditation in which love was flowering. After all, only in the soil of meditation can this flower bloom. It was really quite marvellous, and strangely, all through the night it pursued you, and when you woke, long before the sun was up, it was still there in you heart with its incredible joy, for no reason whatsoever. It was there, causeless, and quiet intoxicating. It would be there all through the day without your ever asking or inviting it to stay with you.

Không biết đến điều đó, tâm ở trạng thái Thiền định, trong đó tình yêu bừng nở. Rốt cuộc, chỉ trên mảnh đất Thiền hoa thương yêu mới bừng nở. Hoa thương yêu thật sự rất tuyệt diệu và lạ kỳ làm sao, suốt cả đêm vẫn bám theo bạn, và khi bạn thức dậy trước mặt trời mọc rất lâu, hoa vẫn ở đó trong tim bạn với niềm vui khó tin, vì không có bất cứ lý lẽ nào. Hoa vẫn còn ở đó, không căn nguyên và rất thom nồng. Hoa sẽ ở đó suốt cả ngày, dù chẳng bao giờ bạn đòi hỏi hoặc mời mọc ở lại với bạn.

There on the perfumed verandah, when dawn is still far away and the trees are still silent, what is essence is beauty. But this essence is not experienceable; experiencing must ceases, for experience only strengthens the known. The known is never the essence.

đó trên sân thượng thơm ngát, khi bình minh còn xa xôi và cây cối vẫn lặng im, cái tinh túy chính là chơn mỹ. Nhưng đối với một cái gì tinh túy ta không thể kinh nghiệm được; kinh nghiệm phải dừng bặt, vì chỉ kinh nghiệm mới củng cố cái đã biết. Cái đã biết không bao giờ là cái tinh túy.

*******

Meditation is never the further experiencing; it is not only the ending of experience, which is the response to challenge, great or small, but it is the opening of the door to essence, opening the door of a furnace whose fire utterly destroys, without leaving any ashes, there are no remains. We are the remains, the yes-sayers of many thousand yesterdays, a continuous series of endless memories, of choice and despair. The big self and the little self are the pattern of existence and existence is thought, and thought is existence, with never-ending sorrow.

Thiền không bao giờ là kinh nghiệm phóng xa. Thiền không phải chỉ là chấm dứt kinh nghiệm, chấm dứt kinh nghiệm tức là sự đáp trả đối với thách thức hay đòi hỏi, dù lớn hay nhỏ, nhưng Thiền là mở ngõ đi vào cái tinh túy, mở cửa đi vào lò đốt cho ngọn lửa thiêu hủy tất cả, không để lại một chút tro tàn nào, không còn tàn dư. Chúng ta đều là tàn dư, là nghị gật, biết bao ngàn ngày qua, một chuổi kỷ niệm liên tục không dứt của lựa chọn và thất vọng. Ðại ngã và tiểu ngã là khuôn mẫu của sự sống và sống là tư tưởng và tư tưởng là sống với phiền não vô tận.

In the flame of meditation thought ends and with it feeling, for neither is love. Without love, there is no essence, without it there are only ashes on which is based our existence. Out of the emptiness love is.

Trong ngọn lửa Thiền định tư tưởng bị cháy hết cùng với cảm thức, vì không còn gì nên là tình yêu. Không có tình yêu thì không có tinh túy; không có tình yêu thì chỉ có tro tàn trên đó chúng ta sinh sống. Trong cái không là tình yêu.

Meditation is the action of silence.

Thiền là hành động của tịch tĩnh.

Meditation has no beginning and no end; in it there is no achievement and no failure, no gathering and no renunciation; it is a movement without finality and so beyond and above time and space. The experiencing of it is the denying of it, for the experiencer is bound to time and space, memory and recognition. The foundation for true meditation is that passive awareness which is the total freedom from authority and ambition, envy and fear. Meditation has no meaning, no significance whatsoever without this freedom, without self-knowing, as long as there’s choice there’s no self-knowing. Choice implies conflict which prevents the understanding of “what is”.

Thiền vô thủy vô chung, trong Thiền không thành không bại, không lấy và không bỏ, Thiền là chuyển động không chung quyết, và như thế siêu vuợt và bao trùm thời gian lẫn không gian. Kinh nghiệm về Thiền tức là phủ nhận Thiền, vì nguời kinh nghiệm bị trói buộc vào thời gian và không gian, vào ký ức và cái đã biết. Nền tảng của Thiền định chân chánh là tỉnh giác thụ động, tức là tự do hoàn toàn thoát khỏi quyền lực và tham vọng, khao khát và sợ hãi. Thiền sẽ không có ý nghĩa, không có nghĩa lý nếu không có tự do, không có tự tri; chừng nào còn có phân biệt lựa chọn thì không có tự tri. Lựa chọn hàm ý xung đột và ngăn chận sự rõ biết cái đang là.

Wandering off into some fancy, into some romantic beliefs, is not meditation, the brain must strip itself of every myth, illusion and security and face the reality of their falseness. There’s no distraction; everything is in the movement of meditation. The flower is the form, the scent, the colour and the beauty that is the whole of it. Tear it to pieces actually or verbally; then there is no flower, only a rememberance of what was, which is never the flower. Meditation is the whole flower in it beauty withering and living.

Lang thang lạc lõng vào chuyện tưởng tượng ảo huyền, trong tín ngưỡng lãng mạn nào đó đều không phải là Thiền, trí óc phải tự lột bỏ từng cái hoang đường, hư ảo và cầu an và phải trực diện với thực tại của mọi thứ hư giả này. Không có tán tâm, mọi sự dều trong chuyển động của Thiền định. Bông hoa là hình tướng, là hương thơm, màu sắc, và vẻ đẹp chính là toàn bộ bông hoa. Xé vụn hoa thực sự hay trên miệng lưỡi thì không còn hoa nữa, chỉ gợi nhớ lại cái đã qua thì không bao giờ là hoa cả. Thiền là toàn bộ đóa hoa trong vẻ đẹp, vừa tàn phai vừa đang sống.

*******

Meditation is the freedom from thought, and a movement in the ecstasy of truth.

Thiền là giải thoát khỏi tư tưởng, và là chuyển động trong đại định của chân lý.

It was very quiet so early in the morning and not a bird or leaf was stirring. Meditation which began at unknown depths, and went on with increasing intensity and sweep, carved the brain into total silence, scooping out the depths of thought, uprooting feeling, emtying the brain of the known and its shadow.

Thật là vắng lặng buổi sáng sớm tinh sương, và không một cánh chim bay hay lá lay động. Thiền bắt đầu từ tầng sâu thẳm bất tri, và tiếp tục với cuờng lực và sức phóng lướt tăng dần, chạm khắc trí óc vào sự tĩnh lặng toàn diện, buông bỏ tư tưởng tận những tầng lớp sâu thẳm, nhổ bỏ cảm thức tận gốc rễ, trút hết cái biết và bóng dáng của nó khỏi trí óc cho đến tuyệt không.

It was an operation and there was no operator, no surgeon; it was going on, as a surgeon operates for cancer, cutting out every tissue which has been contaminated, lest the contamination should again spread. It was going on, this meditation, for an hour by the watch. And it was maditation without the meditator. The meditator interferes with his stupidities and vanities, ambitions and greed. The meditator is thought, nurtured in these conflicts and injuries, and thought in meditation must totally cease. This is the foundation fo meditation.

Ðó là một sự mổ xẻ mà không có người mổ xẻ, không có nhà giải phẩu; cứ tiếp tục như thế, như nhà giải phẩu mổ xẻ chứng bịnh ung thư, cắt bỏ mọi mô bệnh, sợ rằng bệnh nhiễm sẽ lan rộng. Cứ tiếp tục Thiền định như thế khoảng một giờ dồng hồ. Thiền định nhưng không có người Thiền định. Người Thiền định sẽ là chướng ngại với tính ngu si và kiêu mạn, tham lam và khát vọng. Người Thiền định là tư tưởng, được nuôi dưỡng trong xung đột và nguy hại, và tư tưởng trong Thiền định phải hoàn toàn dừng bặt. Ðây là nền tảng của Thiền.

To meditate is to transcend time. Time is the distance that thought travels in its achievements. The travelling is always along the old path covered over with a new coating, new sights, but always the same road, leading nowhere – except to pain and sorrow.

Thiền là siêu vượt thời gian. Thời gian là khoảng cách để tư tưởng du hành hầu thành đạt. Du hành luôn luôn đi theo lối mòn cũ rích khoác lớp vỏ mới, bộ dáng mới, nhưng vẫn là con đuờng cũ, không dẫn đến đâu – ngoại trừ đến đau khổ và phiền não.

It is only when the mind transcends time that truth ceases to be an abtraction. Then bliss is not an idea derived from pleasure but an actuality that is not verbal.

Chỉ khi nào tâm siêu vượt thời gian thì chân lý mới hết trừu tượng mờ mịt. Lúc đó an lạc không phải là ý niệm dẫn xuất từ khoái lạc mà là thực tại, không phải thực tại kiểu đầu môi chót luỡi.

*******

The emptying of the mind of time is the silence of truth, and seeing of this is the doing; so there is no division between the seeing and the doing. In the interval between seeing and doing is born conflict, misery and confusion. That which has no time is the everlasting.

Tâm thức trống không thời gian là cái tịch lặng của chân lý và thấy được tức làm được; như thế sẽ không có phân chia giữa tri và hành. Khoảng cách giữa tri và hành phát sinh xung đột, khổ sở và mê lầm. Cái gì phi thời gian là thường hằng.

Dawn was slow in coming, the stars were still brillant and the trees were still withdrawn; no bird was calling, not even the small owls that rattled through the night from tree to tree. It was strangely quiet except for the roar of the sea. There was that smell of many flowers, rotting leaves and damp ground; the air was very, very still and the smell was everywhere. The earth was waiting for the dawn and the coming day, there was expectation, patience and a strange stillness. Meditation went on with that stillness, and that stillness was love; it was not the love of something or of someone, the image and the symbol, the word and the pictures. It was simply love without sentiment, without feeling. It was something complete in itself, naked, intense, without root and direction. The sound of that faraway bird was that love; it was the direction and the distance; it was there without time and word. It wasn’t an emotion that fades and is cruel; the symbol, the word can be substituted but not the thing. Being naked, it was utterly vulnerable and so indestructible. It had the unapproachable strenght of that otherness, the unknowable, which was coming through the trees and beyond the sea. Meditation was the sound of that birds calling out of emptiness and the roar of the sea thundering against the beach. Love can only be in utter emptiness. The greying dawn was there far away on the horizon and the dark trees were even more dark and intense. In meditation there is no repetition, a continuity of habit; there is death of everything known and flowering of the unknown. The stars had faded and the clouds were awake with the coming sun.

Rạng đông ló dạng thật chậm, sao đêm vẫn còn lấp lánh và cây cối vẫn còn ẩn mặt, chim chưa cất tiếng, ngay cả chim cú nhỏ bé chiêm chiếp huyên thuyên suốt đêm từ cây này sang cây khác. Im lặng một cách lạ lùng trừ tiếng biển gầm thét. Phảng phất mùi hương hoa, mùi lá mục và đất ẩm, không khí rất là yên tĩnh và mùi hương khắp mọi nơi. Ðất đang đợi chờ bình minh và ngày mới, đó là hy vọng, kiên nhẫn và một sự tĩnh lặng lạ thuờng. Thiền định vẫn tiếp tục với sự tĩnh lặng đó, và sự tĩnh lặng đó là tình yêu, không phải là yêu thương một thứ gì hay một người nào, không phải hình bóng và biểu tượng, ngôn từ và cảnh đẹp. Ðó là tình yêu đơn giản, không tình cảm, không cảm thức. Nó là một cái gì tự toàn vẹn, lột trần, mãnh liệt, không cội rễ và phương hướng. Con chim thật xa hót lên là tình yêu, tình yêu là phương hướng và khoảng cách, tình yêu ở đó phi thời gian và không nói năng chữ nghĩa. Không phải là cảm xúc mau phai và tàn bạo.

Biểu tượng và ngôn từ có thể thay lời nhưng không phải là tình yêu. Vì lột trần nên tình yêu hoàn toàn mong manh và do đó bất hoại. Tình yêu có sức mạnh siêu tuyệt của bờ bên kia, cái bất khả tri, đang hiện đến qua hàng cây và vượt khỏi biển cả. Thiền là tiếng chim hót cái không, và tiếng gầm của biển ầm ầm vỗ lên bãi. Tình yêu chỉ có thể có mặt trong cái không triệt để. Bình minh xám nhạt ở đó thật xa trên đường chân trời và hàng cây đen tối càng đen tối thêm và mãnh liêt hơn. Trong Thiền định không có đồ đi đồ lại, không có sự tương tục của thói quen. Thiền là cáichết của từng cái đã biết, và là cái bất tri đang bừng nở. Sao đêm mờ dần và đám mây thức dậy cùng với mặt trời mọc.

Meditation is a state of mind which looks at everything with complete attention, totally, not just part of it.

Thiền là một trạng thái của tâm đang nhìn mọi sự với sự chú tâm toàn triệt, nhìn một cách toàn bộ chớ không phải là một phần.

Meditation is destrution to security, and there is great beauty in meditation, not the beauty of the things that have been put together by man or by nature but of silence. This silence is emptiness in which and from which all things flow and have their being. It is unknowable; intellect and feeling cannot make their way to it; there is no way to it and a method to it is the invention of a greedy brain. All the ways and means of the calculating self must be destroyed wholly; all going forward or backward, the way of time, must come to an end, without tomorrow. Meditation is destruction, it’s a danger to those who wish to lead a superficial life and a life of fancy and myth.

Thiền là hủy diệt để đạt đến an ổn, và có cả vẻ đẹp vô cùng trong đó, không phải vẻ đẹp của sự vật do con người sắp đặt bố trí hoặc do thiên nhiên, mà là chơn mỹ của an tĩnh. An tĩnh là cái không trong đó và từ đó mọi vật tuôn trào và hiện hữu. Ðó là cái bất khả tri; lý trí và cảm thức không thể biết được đường vào; không có lối vào, và nếu có phương pháp nào dẫn đến đều do trí óc tham lam tưởng tượng ra. Tất cả đường lối và phương tiện của một cái ngã tính toan đều phải triệt tiêu toàn bộ, tới hoặc lui, tức con đường của thời gian, phải chấm dứt hết, không đợi đến ngày mai. Thiền là hủy diệt, là mối nguy cho kẻ nào thích sống phiến diện, kỳ cục và hoang đường mê tín.

The death that meditation brings about is the immortality of the new.

Cái chết do Thiền mang đến là cái mới mẻ bất tử.

This is something most marvellous if you come upon it. I can go into it, but the description is not the described. It’s for you to learn all this by looking at yourself – no book, no teacher can teach you about this. Don’t depend on anyone, don’t join spiritual organizations; one has to learn all this out of oneself. And there the mind will discover things that are incredible. But for that, there must be no fragmentation and therefore immense stability, swiftness, mobility. To such a mind there is no time and therefore living has a quite a different meaning.

Ðó là một điều gì càng tuyệt diệu biết bao nếu bạn chợt bắt gặp. Tôi không thể thâm nhập, nhưng sự mô tả không phải là vật được mô tả. Chính bạn phải học mọi sự bằng cách tự mình quan sát – không sách vở, không đạo sư nào có thể chỉ dạy bạn. Ðừng tùy thuộc vào một nguời nào, đừng liên kết với các tổ chức tâm linh; ta phải học mọi sự trong chính ta. Và ở đó tâm sẽ khám phá những điều thật khó tin nổi. Chính vì thế phải không có sự chia chẻ, và do đó có sự ổn định vô bờ, nhanh nhẹn, trôi chảy. Với một tâm thức như thế sẽ không có thời gian và vì vậy đời sống sẽ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn./

 

TÀI LIỆU THAM KHẢO:

Những bài viết trên đây trích từ: – Bút Hoa (Krishnamurti’s Note Book): đã dịch, cùng một tác giả. – Ðầu mối của sự học hiểu (Beginings Learning). – Tỉnh giác (The Awakening of Intelligence). – Vuợt trên bạo lực (Beyond Violence). – Ðại bàng cất cánh (The Flight of the Eagle). – Bất khả tư nghì (The Impossible Question). – Cuộc cách mạng độc nhất (The Only Revolution). – Giải trừ kiến thức (Freedom from the Known). – Thiền định 1969 (Meditation 1969). – Nói chuyện với sinh viên Mỹ (Talks with American students).
(Bản tiếng Anh do Krishnamurti Foundation India xuất bản. Bản tiếng Việt do các Phật Tử phát tâm ấn tống năm 1995).

THE END

SHARE:

Để lại một bình luận