SHARE:
Đảnh lễ Samantabhadra Vinh Quang, bậc Toàn Thiện!
Tạng của toàn thiện bổn nguyên tự nhiên,
bậc nguyên thủy, vinh quang của sanh tử và niết bàn,
và các vị thầy, đạo sĩ, các nhà thần bí và lama,
chúng tôi lễ lạy với hoa sen đức tin ngàn cánh lung linh.
Bây giờ tôi sẽ giải thích Kho Tàng của Toàn Thiện Tự Nhiên,
chân lý tinh túy, giáo pháp dứt khoát, tối hậu,
chưng cất từ hạt trái tim bí ẩn của kinh nghiệm trực tiếp,
tột điểm của chứng đắc hiện thực rốt ráo.
Đảnh lễ Phật tánh không thời gian, sự hiện diện căn bản toàn thể,
tính vốn sẳn bất biến, tâm kim cương trống không bao la,
bản tánh của tâm – toàn thể tự nhiên – hiện hữu nguyên sơ không dứt,
chúng tôi đảnh lễ.
Không gian không thể nghĩ bàn này là bản tánh của những sự vật
đỉnh điểm của cái thấy là toàn thiện tự nhiên –
hãy nghe tôi giải thích cái thấu hiểu của tôi
về thực tại duy nhất toàn khắp này.
Nghĩa quyết định của Tâm, Tạng và Giáo huấn Bí mật
nằm trong vắng mặt, mở trống, tính tự phát và nhất thể.
bốn cái này được khảo sát trong bốn phương diện:
chỉ bày, đồng hóa thấu hiểu, “kết buộc” và giải quyết.
Chủ đề Kim cương Thứ nhất: VẮNG MẶT
Chỉ bày sự vắng mặt
Trước hết hãy để tôi nói với bạn về “vắng mặt”,
sự vắng mặt là tánh Không thiết yếu:
trong siêu tạng của tâm thanh tịnh như không gian
bất cứ cái gì xuất hiện thực ra là vắng mặt.
Trong tạng vũ trụ vốn là không gian vô biên
mọi hình tướng của vật chất và năng lượng xảy ra
như dòng bốn nguyên tố,
nhưng tất cả là hình tướng trống không, thực ra vắng mặt:
tất cả mọi hiện tượng, sanh khởi trong tịnh tâm, đều giống như vậy.
Như huyễn thuật, bất cứ hình thức nào của nó,
không có bản chất, trống không trong bản tánh;
cũng thế, mọi kinh nghiệm của thế giới, sanh khởi trong khoảnh khắc,
không chuyển động khỏi tịnh tâm, là sự tan biến không bản chất.
Như giấc mộng là một phần của giấc ngủ,
tấm màn mỏng không thực trong sự sanh khởi của nó,
tất cả và mỗi sự là tâm thanh tịnh,
không hề lìa khỏi nó,
không có bản chất hay thuộc tính.
Kinh nghiệm khởi sanh trong tâm
nhưng nó không phải là tâm cũng không phải cái gì khác với tâm;
nó là một phô diễn sống động của vắng mặt, như huyễn thuật,
ngay trong khoảnh khắc không thể quan niệm và diễn tả.
Tất cả kinh nghiệm sanh khởi trong tâm,
ngay khi nó bắt đầu, hãy biết nó là vắng mặt!
Cũng như trường khách quan quả thật vắng mặt,
thế nên “người biết” – tâm thanh tịnh,
trong bản chất là vắng mặt – như bầu trời trong:
hãy biết nó trong thực tại không thể diễn tả của nó!
Trong tinh túy là tánh giác tự phát sanh,
sự vắng mặt của nhân quả đóng lại vực thẳm sanh tử,
sự vắng mặt của phân biệt hòa nhập sanh tử và niết bàn,
và trong sự vắng mặt của những lỗi lầm và màn che, ba cõi kết hợp lại.
Toàn thể bản tánh của tâm giống như bầu trời,
nơi không có nhị nguyên, phân biệt, thứ bậc
không có cái thấy, thiền định, cam kết phải tuân thủ,
không có hạnh lý tưởng chuyên cần,
không có tánh giác nguyên sơ để phát lộ,
không có tu hành trong các giai đoạn, không có đường để bước,
không có chứng ngộ vi tế, và không có hợp nhất sau cùng.
Trong sự vắng mặt của phán đoán, không có gì là thánh hoặc phàm,
chỉ một tạng một vị, như đảo vàng;
bản tánh tự phát của tâm như bầu trời trong sáng,
bản tánh của nó, một vắng mặt vượt mọi diễn tả.
Tinh túy hiện thực, rigpa nguyên sơ,
không thể cải thiện, nên đức hạnh là vô ích,
và nó không thể bị hư hại, nên tật xấu là vô hại;
trong sự vắng mặt nghiệp của nó,
không có sự chín thành của sướng hay khổ;
trong sự vắng mặt phán đoán của nó,
không có sở thích sanh tử hay niết bàn;
trong sự vắng mặt mối nối của nó, nó không có chiều kích;
trong sự vắng mặt quá khứ và tương lai của nó,
tái sanh là một ý niệm trống rỗng:
có ai để chuyển di? và làm sao để lang thang?
cái gì là nghiệp và làm thế nào nó có thể chín thành?
Hãy chiêm ngưỡng thực tại như bầu trời trong sáng!
Thường trực giải cấu trúc, truy cứu say mê,
không chất thể dù nhỏ nhất nào có thể được tìm thấy;
và trong khoảnh khắc không phân chia của tri giác bất nhị
chúng ta an trụ trong trạng thái tự nhiên của toàn thiện.
Vắng mặt khi truy tìm, vắng mặt khi ngu si,
không một mảy vật chất cứng chắc nào được chứng nhận;
thế nên mọi phương diện của kinh nghiệm thì luôn luôn vắng mặt –
hãy biết chúng không gì khác hơn là huyễn hóa!
Trong suốt sự say mê trống không của giấc mộng
những đứa bé ngu mê thích thú,
còn người trí, không bị mê hoặc, đánh lừa;
những người không biết chân lý của vắng mặt,
bám vào nhân dạng của họ, lang thang lòng vòng,
còn thiền giả thông tuệ, hiện diện trọn vẹn,
biết tánh Như của thực tại,
tin chắc sự vắng mặt trong chính khoảnh khắc ấy,
được giải thoát vào tạng thực tại tất yếu.
Trong hiện diện toàn thể, bản tánh bất định của tâm,
hiện hữu tánh giác nguyên sơ không thời gian của tri giác bất nhị;
trong rigpa hoàn toàn trần trụi, không phụ thuộc,
hiện hữu hạt giống toàn thể không phân chia;
trong sự trong suốt toàn thể của rigpa chiều kích số không,
hiện hữu sự chiêm ngắm của Pháp thân Samantabhadra;
trong tinh túy của vắng mặt, rigpa nội tại của hiện diện toàn thể,
sự chiêm ngắm vô nhiễm, không quy chiếu tỏa sáng.
Trong yoga của như huyễn, trò chơi của rigpa,
kinh nghiệm trống không sanh khởi như sự phô diễn không kết tinh,
chóng tan,
và tin vào sự vắng mặt trong khoảnh khắc khởi đầu của nó,
không có chút yêu cầu kiểm soát, trau dồi hay từ khước,
chúng ta vẫn trống rộng, thong dong, vô tư lự và không dính mắc.
Một người ngu bị huyễn thuật đánh lừa giống như một con thú
chạy theo một ảo ảnh trong cơn khát nước;
mong những hy vọng hảo huyền được thực hiện,
tin vào giáo điều của mình, y bị mắc bẫy;
lạc đường trên tám lối thứ bậc của trí năng,
y không thấy được thật nghĩa.
Không gian trống không bên trong và vượt khỏi
những giáo huấn atiyoga
là một sự vắng mặt trọn vẹn, không có bất cứ cái gì, giống như bầu trời;
trong mỗi khoảnh khắc, trong tính cách tự nhiên
của hiện thể thanh tịnh,
như không gian bổn nguyên mà chúng ta không thể từ bỏ,
trạng thái tự nhiên của an lạc thanh tịnh sanh khởi tự phát.
Nếu rigpa bí mật, năng lực Phật hiện thực, lẫn tránh chúng ta,
đạt giải thoát bằng bất cứ hành động có mục đích nào là vô ích.
“Mọi sự đều vô thường và hoại diệt”
làm sao một bó thân, ngữ và tâm
có thể chạm đến cốt lõi bất hoại của nó?
Thế nên nếu chúng ta khao khát trạng thái tối thượng của hiện hữu
chúng ta cần vất bỏ mọi trò chơi trẻ con
và nằm duỗi trong không hành động không thể nghĩ bàn,
trong trạng thái không tạo tác, hiện thực của vắng mặt,
nơi sự toàn thiện tự nhiên của thực tại hiện hữu thảnh thơi,
chúng ta nên nhìn thẳng vào tánh nhất như không tạo tác
của mỗi kinh nghiệm,
và tất cả mọi phản ứng có điều kiện của chúng ta tan biến,
chúng ta đầu hàng!
Trong sự vắng mặt của bên trong và bên ngoài, chủ thể và đối tượng,
rigpa nội tại, không có thời gian không gian,
thế chỗ cho mọi biến cố hữu hạn hình như có bắt đầu và chấm dứt;
thanh tịnh như bầu trời, không cột mốc chỉ lối vào.
Mọi nội quán đặt biệt vào rigpa luôn luôn lầm lẫn,
Thế nên mọi nhận dạng , luôn luôn lầm lẫn, được từ bỏ;
Và tin rằng không gian của Samantabhadra không phân chia
là tánh Không trùm khắp của tất cả sinh tử và Niết Bàn,
trạng thái tự nhiên như thực tại bất biến.
Đập vỡ vỏ giòn của quan kiến lan man
vào không gian trống không không trụ ở đâu cả,
trong kinh nghiệm của vắng mặt, cốt lõi của vấn đề hoàn toàn hiển lộ.
Đồng hóa mọi kinh nghiệm vào vắng mặt
Một khi điểm then chốt của vắng mặt được chỉ bày,
trong rigpa của không dính dáng vô tư, trong không thiền định,
không gian không phân biệt của bất cứ cái gì xảy ra được thấu rõ,
rigpa đồng nhất với tạng bất nhị của tâm.
Lạc thú thanh tịnh được để cho một mình trong pháp giới Kim cương
đem đến tập trung tự nhiên, không trau dồi
với thiền giả an trụ trong nhất như không thi thiết,
nó sáng chiếu rõ ràng như một dòng sông tuôn chảy.
Thực tại như bầu trời trong đơn giản hoàn hảo của nó,
bất biến, không thứ bậc,
và không gian trống không của nó tràn khắp không chướng ngại
không có ngôn ngữ để tự diễn tả.
Tuy nhiên nội quán thấu qua, rigpa tự sanh khởi,
Vô ngại với học vấn, hiểu biết,
thiền mà sự tịch lặng trong tâm thay thế cho việc ý niệm hóa
có được xác tín trong vô tướng,
và bởi vì không có người thiền định và đối tượng thiền định
không cần đương đầu với hôn trầm và xáo động như kẻ thù.
Vắng mặt nền tảng đã giải phóng tri giác nhị nguyên,
nên mê lầm rơi tự nhiên vào tạng nhất như –
chúng sanh sống không ngừng trong hiện thể thanh tịnh.
Sanh khởi và giải phóng đồng thời
bện vào tạng phúc lạc đơn nhất:
bất cứ cái gì khởi lên xuất hiện tự phát như là
bản tánh thanh tịnh của nó,
khi nó ở đó nó hiện hữu tự phát như bản tánh thanh tịnh của nó,
khi tan biến nó biến mất tự phát như bản tánh thanh tịnh của nó.
Bất cứ cái gì sanh khởi trong tạng thực tại,
giải thoát là phản xạ tự nhiên,
luôn luôn là một trò chơi của hiện thể thanh tịnh,
không chuyển thành cái gì khác,
một quan kiến không thời gian, một hình thức khác của tánh Không –
chúng ta sống trong thực tại nền tảng không phân biệt.
Bất cứ gì xảy ra trong tâm, yên tĩnh hay sinh sôi,
như một trong năm độc hay bất kỳ tiềm năng nào khác của rigpa,
trong sự riêng biệt của nó, và trong mỗi khoảnh khắc,
nó nhận biết chính nó, tiềm năng hóa trọn vẹn,
và tan biến không dấu vết:
sự không bám luyến vô tư cốt lõi vào nối kết chủ thể đối tượng,
tánh giác tự phát sanh cốt lõi như đường bay không dấu vết của một con chim,
không gian trống không trùm khắp cốt lõi như đại dương với sóng,
và sự tập chú cốt lõi trên chính sự bí mật cao siêu
được nhận thức từ ban đầu trong mỗi kinh nghiệm,
và chỉ sự nhận biết điều cốt lõi này là thực tại của giải phóng.
Trong siêu tạng bẩm sinh năng động
mọi sự nhất như khi sanh khởi, hiện hữu, và khi giải phóng,
không có gì không bình đẳng, cố định, không gì không giải thoát,
hòa nhập toàn bộ trong tâm thanh tịnh tối hậu được bảo đảm.
Vô tâm trong rigpa tự phát
tính năng động Phật tự do hiện hữu tự nhiên,
và tâm thanh tịnh thay chỗ cho sự qui định luân lý
là một với thực tại bất biến.
Sự kết buộc hiển nhiên của vắng mặt
Sự năng động của không gian là bản tánh của vắng mặt
kết buộc mọi kinh nghiệm không trừ cái gì;
như vật chất và năng lượng được kết buộc bởi không gian nguyên thủy,
thế nên mọi biến cố, tự hiện ảnh, được kết buộc bởi tánh Không.
Sanh tử chỉ là một đặt tên, nỗ lực hướng đích bị xói mòn;
và trong tánh Không không thể cải thiện hay hư hao,
giải thoát chỉ là một từ khác, và không có niết bàn:
cố gắng trong mười kỹ thuật không thành tựu điều gì.
Những thực tập làm kiệt sức bắt phải chiến đấu và căng thẳng,
với sản phẩm non yểu, như lâu đài cát của đứa trẻ.
và hơn nữa, mọi cố gắng đạo đức,
mọi kinh nghiệm bị bắt vào sự kết buộc của vắng mặt từ ban đầu.
Bây giờ, thiền giả atiyoga, thiền giả của tinh túy,
từ bỏ mọi kỹ thuật tạm thời
được thiết kế cho những trẻ em thẳng tắp nơi nhân quả
trên con đường bậc thang kém hơn,
và kết buộc sự năng động của rigpa
thay thế mọi kỹ thuật thông thái
vào cái ách của bầu trời không hành động.
Hành động chủ ý thì lừa dối – hãy nhìn vào sanh tử phản bội!
Chuyên cần làm hư hỏng – hãy xem vòng khổ đau lẩn quẩn!
Không đức hạnh cũng không tật xấu nào
có thể dừng sự quay của bánh xe,
và khuynh hướng tích tập nghiệp có thể dẫn lên hay xuống,
nhưng nó không cho cơ may giải thoát khỏi hiện hữu sanh tử.
Đối với người mà dòng chảy tốt xấu ngừng trong họ
không có nhị nguyên hợp nhất và tách lìa đối với thực tại,
và thiền giả ấy, chắc chắn trong sự bí mật vĩ đại,
đạt đến trạng thái tự nhiên của toàn thiện bổn nguyên
và an trụ vĩnh viễn trong vương thành của thanh tịnh.
Thế nên, trong mỗi khoảnh khắc của một sự cố xảy ra,
ai nhận biết ngôn ngữ của phóng chiếu thiên lệch
và cố gắng hướng đích theo phân biệt
là không thực, và như bầu trời không hành động,
người ấy bắt nhốt mọi kinh nghiệm trong cái chuồng của vắng mặt.
Giải quyết trong vắng mặt
Giải quyết trong vắng mặt là trái tim của vấn đề:
tất cả những sự việc khác nhau của sanh tử và niết bàn
trong sự vắng mặt nội tại của chúng làm nhầm lẫn chúng có hiện hữu,
trong sự xuất hiện không ngừng của
chúng làm nhầm lẫn chúng không hiện hữu,
không hiện hữu cũng không chẳng hiện hữu,
không cả hai cũng bị bác bỏ.
Trong sự vắng mặt nội tại của xác định và phủ định,
thực tại, không thể định nghĩa, không thể chỉ định như là một vật gì.
Thế nên thực tại là tánh thanh tịnh bổn nguyên,
nhưng những trẻ con không để ý đến điều đó
bị vướng mắc vào những quan niệm và ý kiến của chúng.
Điên cuồng biết bao khi tin vào những ý nghĩa cụ thể!
Buồn biết bao nhiêu khi tin vào cái tôi thực sự vắng mặt!
Chán biết bao nhiêu khi tạo một luận chứng từ hư không!
Thương biết bao nhiêu những người tin tưởng nhiệt thành ấy,
những người di cư vĩnh viễn trong sanh tử!
Trắng hay đen, đức hạnh hay xấu xa,
mọi đám mây đều che mặt trời của rigpa nội tại.
Căng thẳng bởi tia chớp nỗ lực phân biệt lừa dối,
cơn mưa lớn không dứt của thỏa mãn và buồn khổ dối lừa,
thấm đẫm những hạt giống của sanh tử,
làm chín mùa màng của sáu cõi,
và chúng ta thương mọi chúng sanh bị hành hạ!
Trong sự phân tích rốt ráo,
một sợi xích bằng vàng và và sợi dây gai đều là trói buộc,
thế nên cái thiêng liêng và cái thế tục cả hai đều nô lệ hóa chúng ta;
cũng như mây trắng và mây đen đều che tối,
đức hạnh và thói xấu cũng che khuất rigpa:
thiền giả hiểu điều đó
thúc dục giải thoát khỏi sự điều kiện hóa của đạo đức.
Khi tánh giác sanh khởi từ bên trong
đêm tối của nhân quả lùi xa,
những đám mây nhị nguyên luân lý chảy tan
và mặt trời của chân lý bất nhị mọc lên trong trường thực tại.
Đây là giải quyết tối hậu,
do sự vắng mặt của mười kỹ thuật,
được đề cao vượt khỏi mọi lối tiếp cận tiệm tiến.
Samadhi vô tướng không có trường thiền định nào,
rigpa nội tại nguyên sơ, đơn giản
tiêu dung tất cả sự cố trong giải quyết hoàn hảo,
và tất cả kinh nghiệm cạn kiệt, tự chúng tiêu tan.
Bởi vì tiêu hết hay không tiêu hết được giải quyết trong vắng mặt,
hiện hữu của nó như không thể diễn tả thì không có vấn đề.
Cái đang là, là một toàn cảnh không điểm quy chiếu bao la,
mọi kinh nghiệm tiêu dung, không có tâm!
và đó là sự thích thú của thiền giả!
Một trường của không gian năng động
hòa nhập quá khứ, hiện tại, và tương lai,
một trường thực tại tổng thể không chia cắt,
đây là cảnh giới mà tất cả chư Phật và các vidhyadhara chia sẽ.
Tạng không hỗn hợp, không phân chia, bất biến,
tạng của tánh giác tự phát vượt khỏi nỗ lực
tạng không thể diễn tả, nơi đặt tên là một trò cười,
đây là không gian không hành động của Samantabhadra,
nơi những hình tướng trống không không tốt không xấu.
Vắng mặt được vật hóa như sự vật là phóng chiếu mê lầm;
nhưng ngay trong khoảnh khắc phóng chiếu
không có mê lầm và không mê lầm
và mọi sự được giải quyết trong tính không tên gọi:
đó là con đường của toàn thiện tự nhiên.
Trong tất cả kinh nghiệm của sinh tử và niết bàn,
bên trong và bên ngoài,
xác quyết sự vắng mặt của cả mê lầm và thoát khỏi mê lầm,
chúng ta không tìm cách từ bỏ sanh tử để đạt đến niết bàn;
với xác quyết sự vắng mặt của sanh và chẳng sanh,
niềm tin vào sống và chết, có và không, được thế chỗ;
với xác quyết sự vắng mặt của đúng và sai,
có bình thản trong sự vắng mặt của đánh giá,
và mọi kinh nghiệm được giải quyết trong tạng Samantabhadra.
Chủ đề kim cương thứ nhất của Kho tàng của Toàn thiện Tự nhiên, dạy sự hoàn toàn không thể diễn tả của mọi kinh nghiệm, trọn vẹn ở đây.
Chủ đề Kim cương Thứ hai: MỞ TRỐNG KHÔNG
Chỉ bày sự mở trống không
Bây giờ bạn đã biết vắng mặt là cách thế tự nhiên của hiện thể
Tôi sẽ chỉ cho bạn bản tánh của trống không.
Sự trao truyền atiyoga, lối tiếp cận đỉnh cao,
như không gian, thì không có trung tâm hay bến bờ;
cao hơn cái cao nhất, là tâm bao la của Samantabhadra,
một tánh nhất như không mối nối mênh mông.
Mọi kinh nghiệm trong và ngoài biểu lộ
và tâm thanh tịnh không biểu lộ,
không lìa khỏi thực tại chẳng tạo dựng,
không thể diễn tả, chiều kích số không,
luôn luôn mở trống, không cách hở.
Trong thời điểm này, mọi sự trong trường khách quan,
trong sự vắng mặt của mọi chất thể, là mở trống vô tận,
và rigpa nội tại, trong đó quá khứ và tương lai không thể phân chia,
cũng thế, mở rộng đến vô tận như bầu trời;
quá khứ đã xong, tương lai không bắt đầu,
hiện tại là tâm thanh tịnh bất định,
và vô tướng, vô căn, không nền tảng hay chất thể, nó là một mở trống
vô ngại ở trung tâm vô biên.
Trong thực tại căn bản không thiên lệch,
cái thấy, quán đảnh, mạn đà la, và trì chú đều vắng mặt
và các cấp độ, các con đường, giới nguyện,
tu tập và tiến bộ không được hình dung;
tất cả là sự bao la vô biên, vô tướng, mở rộng
mọi sự được bao bọc trong tâm thanh tịnh.
Mọi kinh nghiệm, dù xuất hiện thế nào,
là thiêng liêng trong bản tánh không nguồn gốc của nó;
sanh khởi tự phát, không trụ định hay kết tinh,
vô nhiễm trong tính bất định nền tảng của nó,
nó mở trống một cách vô hạn vào thực tại toàn thiện tự nhiên.
Rigpa, thực tại nền tảng của hiện diện toàn thể,
với viễn tượng 360 độ, tự do với mọi thiên lệch
không thể chất với ngôn ngữ hay lý luận,
không dấu vết, không vĩnh cữu cũng chẳng tạm thời,
không chuyển động thẳng hay tần số,
vô nhiễm trong sự bao la của nhất như nội tại,
nó là mở trống không mối nối,
không giới hạn bởi thời gian không gian.
Tính năng động của rigpa không có hy vọng và lo sợ xâm nhập
thế nên không có gì có thể xảy ra làm gãy đổ
tính mở trống không mối nối;
trong tự do đích thực vô ngại độc lập ấy,
chúng ta không bao giờ bị bất vào chuồng củi của một niềm tin.
Mọi sự và mỗi sự trở về mở trống
bản tánh của chúng vượt khỏi chấp nhận hay phủ nhận;
như mọi thế giới và hình thức sống mở vào không gian bên trong,
cảm xúc và tư tưởng đánh giá
tan vào không gian trống không.
Bây giờ ở đây, bây giờ đi, những tư tưởng không để lại dấu vết
và mở rộng đến rigpa không mối nối
những hy vọng và lo sợ không đáng tin nữa,
cây cọc cột tâm trong trường của nó được nhổ đi,
và sanh tử, thành phố của mê lầm, thì trống trơn.
Người nào nhận biết những biến cố xuất hiện trong trường bên ngoài
và bên trong, tất cả trò phô diễn của năng lượng này,
tất cả là sự mở trống không rốt ráo,
mọi sự được tiết lộ cho y chìa khóa này – sự mở trống không cốt lõi.
Đồng hóa, thấu hiểu mở trống
Những mặt nhỏ vô số của thực tại bây giờ được đồng hóa
với tánh Không rực rỡ của rigpa,
nó là tánh giác nguyên sơ của mở trống;
người tri giác được tháo bỏ, trường tri giác tiêu tan,
không có gì để bám nắm, ngoài tánh giác tròn đầy,
đây là thiền của chánh niệm tiêu dung không xao lãng:
là siêu tạng của thiền Samantabhadra.
Trong tạng bao la của rigpa, đó là tánh Không rạng rỡ,
cái gì thoáng qua cũng tự bày lộ,
tri giác giác quan trực tiếp của rigpa chiếu sáng thực tại của nó
và hình ảnh không bị giới hạn, cái biết là lạc thú thanh tịnh,
sáu trường giác quan thư giản trong tạng tánh giác nguyên sơ,
tịnh quang, không bị ngăn che, không trong không ngoài,
trong siêu thư giản hồn nhiên – tự phát!
Với tâm vô tư lự của một người nhàn rỗi,
không chặt cũng không lỏng, chúng ta an nghỉ thong dong;
ở đây rigpa mở ra vô tận, như một bầu trời pha lê,
và chúng ta thong thả trân trọng trong không gian trống không
mà không tham dự.
Với sự biết trực tiếp tánh Không sáng rỡ của thực tại,
rigpa không giới hạn là một mở trống vô tận không cách hở,
và thoát khỏi niềm tin, mọi tưởng tan biến,
mọi sự đều quy về trong tạng năng động của rigpa.
Nền tảng lạc phúc và một tâm hoan hỷ trộn lẫn,
trong và ngoài là một vị của tâm thanh tịnh:
đây là cái nhìn thấy thực tại như sự tiêu dung trọn vẹn.
Vào lúc tiếp xúc với một đối tượng giác quan,
tâm mở đến cái thấy lạc phúc, vô tận,
và tự do khỏi niềm tin, như sự biểu lộ sáng ngời của nó,
sự sáng tỏ của nó,
nó được đồng hóa với siêu mở trống không mối nối.
Sự kết buộc của mở trống
Trong bầu trời trong sáng, chấp trụ nhị nguyên đã tan
thoát khỏi sự ồn ào của tư tưởng ám ảnh,
rigpa được kết buộc vào mở trống sáng tỏ tự nhiên:
sự khiêu vũ kim cương của thực tại không giới hạn,
tánh giác nguyên sơ của nhất như tại đây và bây giờ,
hưởng thụ ấn tự nhiên của tính năng động không thời gian
của Samantabhadra.
Giấc ngủ bắt giữ những giấc mơ của chúng ta
như không thật và những hình ảnh trống rỗng;
kinh nghiệm sanh tử và niết bàn bị bắt giữ trong tâm,
tan biến trong tạng tâm thanh tịnh.
Như mọi thế giới và hình thức sống trong tạng không gian nguyên thủy
là sự mở trống không có trung tâm hay chu vi,
thì mọi hình tướng nhị nguyên trong tạng rigpa
được kết buộc như những hình ảnh trống không mở trống
bên trong và bên ngoài.
Đây là sự kết buộc của tâm thanh tịnh ôm trùm mọi sự
được phát hiện như sự mở trống vô phân biệt thoát khỏi
mọi tri giác nhị nguyên.
Tâm thanh tịnh kết buộc mọi sự cũng được kết buộc
bởi siêu mở trống, không thời gian không gian;
giống như không gian bao la kết buộc mọi vật chất và năng lượng,
nó không có trương độ, hoàn toàn không thể diễn tả.
Trong rigpa, nhất như bao gồm khắp
kinh nghiệm sanh tử và niết bàn không hề cụ thể hóa;
trong mỗi khoảnh khắc không có tâm hay biến cố được định rõ:
mọi sự được kết buộc bởi thực tại mở trống.
Ngoài thời gian, ấn tâm thanh tịnh không thể vỡ
được đóng cho tất cả trong pháp giới Samantabhadra;
được làm mạnh trở lại bởi năng lực của lama,
vị thầy của chúng sanh và chân lý,
nó được khẳng định tự nhiên trong tâm kim cương.
Chỉ người phước đức nhất mới vào được – không cho tất cả,
bí mật cao siêu của chân lý rốt ráo,
sự kết buộc của yếu nghĩa kim cương vượt khỏi biến dịch,
tạng năng động của tịnh quang rigpa,
dù bẩm sinh, vẫn khó giữ trong tâm:
nhờ ân phước của lama mà nhận biết,
nó được xem là “sự kết buộc bao trùm khắp
của mở trống không mối nối”.
Giải quyết trong mở trống
Đây là nghĩa thiết yếu của giải quyết mở trống:
không đến từ đâu, không trụ ở đâu, và không đi đâu,
những biến cố bên ngoài, những cái thấy không nguồn gốc
trong không gian trống không, thì không thể diễn tả,
những biến cố bên trong, sanh tử và giải thoát đồng thời,
giống như đường bay của một con chim trong bầu trời,
không thể dò dấu vết.
Tâm trong trường của nó, là rigpa tự phát,
trong tính đơn giản của nó không có bản sắc gì;
như bầu trời không có động năng, trống trơn;
trong sự vắng mặt của hành động cố ý, nó vượt khỏi phân biệt đạo đức;
và trong sự vắng mặt của nhân quả,
nó không thể đạt đến bằng mười phương pháp.
Tạng của mở trống vô ngại bao la này,
không phải cái gì cũng không phải không có gì,
một thực tại hoàn toàn trống trơn, không thể quan niệm,
điều này được giải quyết trong toàn thiện tự nhiên vô tâm.
Chủ đề thứ hai của Kho tàng của Toàn thiện tự nhiên, kết luận rằng mọi kinh nghiệm là mở trống không mối nối, kết thúc ở đây.
Chủ đề Kim cương Thứ ba: TÍNH TỰ PHÁT
Chỉ bày tính tự phát
Tính tự phát không thời gian,
Bao giờ cũng hiện tại, không do ai tạo ra;
Nó là tâm thanh tịnh giống như viên ngọc như ý
Là nguồn gốc của tất cả sanh tử niết bàn của chúng ta.
Như môi trường và chúng sanh xảy ra trong không gian,
thế thì sanh tử và niết bàn không bao giờ kết tinh trong tâm thanh tịnh;
như những giấc mơ khác nhau xảy ra trong giấc ngủ,
thế thì sáu nẻo và ba cõi biểu lộ trong tâm:
mọi biến cố, ngay khi sanh khởi, trong rigpa,
là cách hiện hữu vũ trụ của tính tự phát trống không.
Rigpa như nền tảng và cách thế lưu xuất của nó,
không đồng cũng không khác với nhau,
xảy ra trong trung gian của tính tự phát không thời gian;
như tiềm năng của trò phô diễn, sanh tử và niết bàn
xuất hiện lần lượt như bất tịnh và tịnh,
nhưng ngay lúc này – không gian trống không (pháp giới) vô phân biệt!
Trong sự nhiễu xạ vô ngại của một quang phổ pha lê
năm màu ánh sáng được phân biệt riêng rẽ,
nhưng tiềm năng của lăng kính pha lê là không phân biệt:
rigpa nội tại căn bản nhiễu xạ như pha lê.
tánh Không của nó là chiều kích của hiện thể thanh tịnh (pháp thân)
sự sáng chói nội tại của nó là
chiều kích của hưởng thụ hoàn hảo (báo thân)
và như sự lưu xuất bất định của nó
là chiều kích như huyễn của rigpa (hóa thân):
đó là ba chiều kích của tính tự phát của rigpa
trong nền tảng như hư không.
Khi cách thế tạo hình ảnh sanh khởi trong nền tảng ấy–
hoặc sự phô diễn ba chiều kích thanh tịnh nơi những vị thầy,
hay như kinh nghiệm bất tịnh về những thế giới
và những hình thức đời sống sanh tử –
như tinh túy trống không, sáng tỏ, và hình thức khác biệt vô cùng,
đó là trò chơi của hiện thể thanh tịnh, hưởng thụ và như huyễn:
tất cả phô diễn là cách thế tạo hình ảnh của tiềm năng của ba chiều kích
nó không gì khác hơn là sự quán chiếu tự nhiên của rigpa.
Với một thấu hiểu rõ ràng ba sự phân biệt tinh tế này,
tất cả mọi kinh nghiệm của sanh tử và niết bàn được chứng ngộ
là ba chiều kích của tính tự phát trong tâm thanh tịnh.
Hiện thể thanh tịnh và tánh giác nguyên sơ của Phật,
những vật được tạo ra của ba cõi thân, ngữ, tâm,
và mớ rối rắm nghiệp của những thế giới trong, ngoài –
không có gì khác hơn là tâm thanh tịnh!
Tạng tự phát là nguồn của tất cả và mỗi một sự:
mọi hình thức sống và không sống, trong và ngoài
xảy ra như tâm Phật không khuôn khổ, một vòng trang sức,
và mọi tần số lớn nhỏ của âm thanh
xảy ra như ngữ Phật không khuôn khổ, một vòng trang sức,
và mọi tâm không chứng ngộ và tánh giác vốn chứng ngộ
xảy ra như tâm Phật không khuôn khổ, một vòng trang sức,
và hạnh lý tưởng và phẩm tính cũng không khuôn khổ,
không gian trống không là viên ngọc như ý quý báu,
và bởi vì nó không thể dò tìm, mọi sự sanh khởi tự chúng,
nó được gọi là “tánh sáng tạo tự phát của tánh giác vốn sẳn”.
Những biến cố phong phú trong nền tảng tự phát của chúng
là tâm thanh tịnh, tính tự phát không dứt,
thế nên ba chiều kích của rigpa, không thể dò tìm, là hiện diện tự nhiên;
bởi vì kỷ luật đạo đức là thừa,
hãy buông xả thư giản trong yoga đích thực của không hành động –
tạng của tạng tự phát không đòi hỏi kỷ luật
thế nên chớ cố gắng làm tốt đẹp thêm.
Sự hiện diện toàn thể của chư Phật ba thời
Được thành tựu tự phát trong lạc thú thuần túy tự nhiên;
Thế nên tránh những kỹ thuật tạo nhân, tiệm tiến, cấp thấp,
Hãy xem bản tánh của tâm như bầu trời không hành động!
Không do thi thiết, không có thời gian, tính tự phát như huyễn,
y như nó là lúc này tại đây, không thể tạo dựng;
nhảy qua mọi hy vọng và lo sợ của tâm chập chờn,
hãy nhận biết tính tự phát không thể dò tìm
trong không gian trống không.
Mỗi kinh nghiệm dù có thế nào,
là bộ ba tinh túy, bản tánh, và lòng bi
sự phô diễn của hiện thể thanh tịnh, hưởng thụ và lưu xuất như huyễn;
bởi vì sanh tử và niết bàn là tạng ba chiều kích của tâm thanh tịnh,
toàn thiện tự phát trong nhất như không tạo dựng,
ở đây sanh tử không bị từ chối, niết bàn không để đạt.
Mọi đánh giá lặng dứt, chúng ta an trụ ở trái tim của thực tại
nơi mọi kinh nghiệm là tâm thanh tịnh,
và tính tự phát không thời gian được chỉ bày là chìa khóa.
Sự đồng hóa mọi kinh nghiệm với tính tự phát
Mọi kinh nghiệm được đồng hóa với tính tự phát:
năm nguyên tố, vật chất và năng lượng, mọi xuất hiện,
sanh khởi để biểu thị tính tự phát vô niệm, vô thời;
những nguyên tố được nhận biết một cách tự động là tâm bình thường.
Hãy để sáu giác quan thư giản trong trường không hình tướng!
Rigpa, nguồn vũ trụ, là tính tự phát sáng tỏ,
và không biến đổi bởi năm giác quan, bởi phóng chiếu hay tập trung,
rigpa trống không của hiện thể thanh tịnh là sự tham thiền
toàn thiện tự phát.
với nhận biết rõ ràng, hãy chỉ để sự vật một mình trong đơn giản!
Trong tạng phong phú vô biên của rigpa,
bất cứ cái gì xuất hiện trong trường của tâm qua tri giác giác quan,
như một địa điểm của đồng nhất, thì được đồng hóa
với định tự nhiên của tính tự phát.
Luôn luôn, không ngừng, như dòng một sông lớn,
tánh giác sanh khởi tự phát không ngừng,
mọi sự, trong tinh túy của tạng bổn nguyên,
đạt đến trọn vẹn trong tham thiền của Samantabhadra.
Mọi kinh nghiệm đặt nền trong tâm thanh tịnh,
và tâm thanh tịnh thì như hư không.
Mọi sự được chứa trong tạng hư không,
qua sự vắng mặt của hành động, thanh tịnh tự nhiên,
thế nên mọi kinh nghiệm trong
và ngoài được đồng hóa một cách tự phát
trong không hành động thay cho mọi khởi tưởng và ý định,
và với độ không của bám chấp vào bất cứ gì xuất hiện.
Không có thời gian – không sanh và không diệt –
bất động – không đến không đi –
sự tham thiền của những vị thầy thì gồm khắp,
thế nên tính tự phát là samadhi thanh thịnh không xao động
và mọi biến cố được đồng hóa với không hành động.
Sự kết buộc của tính tự phát
Tất cả và mỗi sự được kết buộc vào tính tự phát:
mọi thế giới trong và ngoài là tạo hình ảnh tự phát,
toàn bộ sanh tử và niết bàn là một phô diễn tự phát,
và tâm thanh tịnh là tính tự phát nguyên sơ –
không có gì khác ngoài toàn thiện tự phát.
Bởi vì bản tánh của tâm là tính tự phát không thời gian,
tâm thanh tịnh gồm chứa nền tảng, nguồn gốc và tinh túy:
bởi vì tính tự phát không thể đạt được qua mười kỹ thuật,
tập trung cưỡng bách vào cái thấy và thiền định là thừa,
sự hỗ trợ không liên quan, như áp dụng hướng đích, là vô ích,
và tham vọng ích kỷ và lo lắng là vô dụng,
tính tự phát vốn là hiện thể thanh tịnh ở đây và bây giờ!
Trong bầu trời bất biến của tạng bản tánh của tâm,
trong tạng của ba chiều kích rigpa,
sanh tử và niết bàn xảy ra một cách ngẫu nhiên,
nhưng chẳng bao giờ lìa khỏi tạng ba chiều kích này –
sự phô diễn là một kho tàng huyễn hóa của bi mẫn.
Bởi vì mọi và mỗi sự tức thời là tính tự phát của Samantabhadra,
sanh tử và niết bàn tràn ngập bởi không gian trống không của chúng;
bởi vì mọi sự đều toàn thiện, cả cái xấu,
tất cả là toàn thiện tự phát,
không gian trống không của tinh túy kim cương
và mọi kinh nghiệm được kết buộc vào đó không thể khác đi.
Giải quyết trong tính tự phát
Giải quyết là thành tựu một cách tự phát:
trong tính tự phát không có không gian, không trong hay ngoài,
mọi kinh nghiệm là tự tạo hình ảnh, bất động, không thể nghĩ bàn;
một tạng trùm khắp, không đỉnh hay đáy,
bất định, không bị ngăn ngại chỗ nào,
vượt khỏi định danh , không thể quan niệm.
Bởi vì kinh nghiệm vốn là thanh tịnh trong tinh túy,
và tự phát chính là bản tánh của nó,
thoát ngoài bốn cực đoan –
hiện hữu, không hiện hữu, thường và đoạn –
nó là tâm thanh tịnh bất nhị.
Thanh tịnh bổn nguyên, trong tinh túy, không thể đạt đến ở đâu cả,
bản tánh bổn nguyên thanh tịnh của nó như bầu trời;
tính tự phát, trong tinh túy, không thể tạo dựng bởi một ai,
sự lưu xuất của nó không hề kết tinh,
nó có thể xuất hiện như bất kỳ cái gì;
nguồn của tất cả sanh tử và niết bàn,
nó không có quá khứ hay vị lai, bắt đầu hay chấm dứt.
tính tự phát vô sanh là nền tảng bất định tối hậu:
sự lưu xuất không thời gian của nó là không lay chuyển được,
cách thức trống không thường nghiệm của nó là không quy chiếu,
cách thức vô hình giải thoát của nó là không dứt;
ngay nơi nó sanh khởi, sự giải quyết của nó là không thể tránh,
đó là sự tiêu tan vào hiện thể thanh tịnh,
không gian trống không tiêu dung tất cả của nền tảng.
Như những đám mây bay hơi vào bầu trời mà từ đó chúng khởi lên,
giống như ánh sáng màu thu lại vào trong một lăng kính pha lê,
sự tạo hình ảnh nguyên mẫu của sanh tử và niết bàn
sanh khởi trong nền tảng của tính tự phát
rút vào trong sự thanh tịnh bổn nguyên của nền tảng tinh túy.
Sự quy về trong không gian trống không của tính tự phát,
đây là giải quyết tối hậu cho mọi kinh nghiệm,
mọi cấu trúc giải thể, tan tự nhiên vào không gian trống không.
Trong tại đây và bây giờ, bất cứ cái gì xuất hiện,
mọi hình tướng khách quan tan vào hiện thể thanh tịnh,
vào phẩm tính bẩm sinh tự nhiên của sáu trường giác quan;
do đó bên ngoài và bên trong được giải quyết trong từng khoảnh khắc
trong không gian trống không cùng khắp của tính tự phát.
Tương tự với giải quyết trong Phật tánh biểu lộ
là hiện diện toàn bộ của sự vô ngại của sanh tử và niết bàn,
khi hình ảnh bên trong và bên ngoài chớp lóe
an trụ tự nhiên trong tạng sáng tỏ
trong một trạng thái không tạo tác, không tư tưởng,
giải quyết tức thời trong sự sáng tỏ pha lê của tánh Không sáng chói
thì được gọi là “ở trong hang đầy ngọc”.
Giải quyết trong không gian trống không tự nhiên xảy ra
trong khoảnh khắc –
không có giải thoát về sau trong nền tảng hiện tại;
định tập trung tự kỷ ám thị giam nhốt trong không gian căn bản
không cung cấp cơ hội cho sự thoát khỏi xuất thần thần linh.
Thế nên, hãy yêu quý mỗi khoảnh khắc của đại định nội tại giải quyết
trong không gian trống không của cái tại đây và bây giờ!
Mỗi và mọi kinh nghiệm được giải quyết trong tính tự phát của rigpa,
tính tự phát được giải quyết trong trạng thái tự nhiên
của thanh tịnh bổn nguyên của nó.
và thanh tịnh bổn nguyên được giải quyết trong cái không thể nghĩ bàn,
diễn tả
đó là sự giải quyết tối hậu của toàn thiện tự phát.
Chủ đề kim cương thứ ba của Kho tàng của Toàn thiện Tự nhiên, chỉ ra mọi kinh nghiệm là tính tự phát không thời gian, kết thúc ở đây.
Chủ đề Kim cương Thứ tư: NHẤT THỂ
Chỉ bày tánh giác nhất thể tự phát sanh
Và bây giờ, hãy để tôi nói cho bạn về nhất thể:
một mình rigpa là nền tảng của kinh nghiệm,
“xuất hiện như nhiều nhưng không lìa khỏi nhất thể”,
tánh giác tự phát sanh là nguồn nhất thể.
Trong viên ngọc mắt mèo, dưới những điều kiện khác nhau,
những hình ảnh khác biệt của lửa hay nước xuất hiện;
cũng thế, trong một nguồn độc nhất, rigpa nội tại,
những ảo ảnh của cả sanh tử và niết bàn xuất hiện,
một của nhận biết, cái kia của vô minh,
cả hai đặt nền trong tâm thanh tịnh đơn nhất bất nhị.
Sanh tử và niết bàn, mọi quán chiếu thành hình ảnh của rigpa,
ngay khi xuất hiện, là một trong khuôn mặt trống không của nó;
như mộng, say mê, phản chiếu của mặt trăng trong nước,
như bốn cái nhìn thấy, như tơ trời,
một trong tánh Không tối hậu, toàn thể, nó là bản thân sự đơn giản.
Bởi vì mọi sự là một trường đơn nhất, thanh tịnh từ sơ thủy,
không có nhị nguyên, mọi sự chứa đựng trong hạt giống đơn nhất,
nó là hiện thể thanh tịnh chiều kích số không của hiện thể thanh tịnh.
Hô!
Năm nguyên tố biểu lộ trong tâm thanh tịnh,
không nguồn gốc, không thể thoát khỏi nhất như;
dù xuất hiện, sáu loại chúng sanh là sắc tướng trống không,
tất cả là hình ảnh, không lìa khỏi rigpa;
dù cảm thấy sướng thích hay đau đớn, chúng không rời
khỏi hiện diện toàn thể tinh túy, tánh giác duy nhất:
hãy biết mọi kinh nghiệm là một không gian trống không,
như tánh Không,
thực tại vô sanh đồng nhất của tâm thanh tịnh!
Không gian trống không hiện thực là siêu tạng của rigpa nội tại
trong đó là cái năng động lực duy nhất của tất cả chư Phật;
cái nhiều không được tạo hình, không cấu trúc phân mảnh,
nó là cung điện không động lay của hiện diện toàn thể:
không có gì ngoài tánh giác tự phát sanh.
Một viên ngọc như ý, một nguồn phong phú của kinh nghiệm quý báu,
Ba chiều kích của tính tự phát của rigpa là những cõi Phật.
Trong tạng toàn thể duy nhất, không do ai làm ra,
toàn bộ cung bậc của kinh nghiệm phong phú được phóng chiếu;
nhưng nhân quả được quy về, kinh nghiệm
là một trong căn cứ phóng chiếu của nó
là tánh Không sáng rỡ của thực tại bao la
chiếu sáng trong bầu trời thanh tịnh không không gian thời gian.
Tất cả sanh tử và niết bàn được sáng tạo một cách tự phát,
nhưng bản thân rigpa căn bản, không ai sáng tạo,
như bầu trời, vượt khỏi nỗ lực;
phù hợp với sự giống nhau đó
không gian trống không nhất thể, tạng bao la
làm tịch lặng những cụ thể hóa của cái nhiều.
Ở trái tim của vật chất, vượt khỏi xác định và phủ định,
sự phô diễn của những biến cố bất định, dù chúng là gì,
là tạng của bản tánh của tâm
vượt khỏi mọi diễn tả và lời nói quy ước.
Trong hiện diện toàn thể, tinh túy nơi mọi sự xảy ra,
không có nhị nguyên, nhưng một vô số cái nhiều;
chư Phật và chúng sanh, vật chất và năng lượng, đều rực rỡ,
tất cả không lìa khỏi thực tại duy nhất hiện tiền.
Nối kết nhau trong nhất thể, mọi sự là toàn thiện và trọn vẹn
và đó là phẩm tính được tán dương của tâm thanh tịnh;
bất cứ gì biểu lộ, ngay trong khoảnh khắc ấy,
mọi gán tên quy ước đều được giải quyết.
Như diễn đạt của bản tánh của tâm trống không bất nhị,
những hiện tượng bên ngoài – những đối tượng của hiểu biết –
mọi hiện tượng bên trong – rigpa nguyên sơ trần trụi –
trong thực tại không một không nhiều,
chúng được mở bày ở đây là trường đơn nhất của rigpa vốn chứng ngộ.
Đồng hóa mọi kinh nghiệm vào tánh giác đơn nhất tự phát
Sự đồng hóa mọi kinh nghiệm vào cái một vị:
trong trường hình ảnh của những hình tướng trống không như huyễn,
bất cứ gì xuất hiện, hãy để nó nghĩ ngơi trong sự đơn nhất
tự nhiên của nó,
và trong khoảnh khắc ấy nó xuất hiện chỉ như tánh Không sáng rỡ.
Trong trường trống không của vô số tư tưởng
và cái nhìn thấy tự tiêu tan,
bất cứ gì chuyển động hãy thư giãn để mặc nó, nó tự rơi rụng,
và sự tham thiền về thực tại sanh khởi trong chuyển động.
Trong khoảnh khắc khi tâm và trường đối tượng
là đồng nhất không mối nối,
hãy thư giãn trong thanh tịnh tự nhiên, không dấu vết,
không mục đích của nó,
và ánh sáng bên trong chiếu soi như tánh giác nguyên sơ.
Khi ba chức năng then chốt ấy được đồng hóa vào
một tinh túy đơn nhất,
chứng ngộ và không chứng ngộ luôn luôn như nhau,
tâm và trường của nó là một trong hiện thể thanh tịnh,
lỗi lầm và màn che là một trong tính năng động của nhất như
và không ngừng, chúng ta nhập vào trạng thái tự nhiên.
không lỏng hay chặt, chúng ta khám phá tinh túy rốt ráo,
không một cách hở chúng ta an trụ trong thực tại năng động,
và dù muốn dù không, không có chuyển động hay biến đổi.
Bao la! Trống không! Tâm của các vị thầy thì đồng nhất như bầu trời;
không thể tránh khỏi nó, nó là tạng của hạt giống toàn thể;
vốn giải thoát! với không có chứng ngộ
cũng không có không chứng ngộ;
kinh nghiệm tiêu dung! không có tâm! nó mở rộng đến vô tận.
trên đỉnh tháp của ngọn cờ chiến thắng mãi mãi tung bay
mặt trời và mặt trăng soi sáng những cõi tiểu vũ trụ.
Sự kết buộc của nhất thể
Rigpa nội tại độc nhất kết buộc mọi kinh nghiệm:
những môi trường và những hình thức đời sống, vô tận và vô biên,
dù sanh tử hay niết bàn, sanh khởi trong không gian trống không;
không gian trống không, bởi thế, bao trùm tất cả kinh nghiệm
ngay nơi khởi nguồn của chúng.
Bất cứ xuất hiện phong phú nào sanh khởi trong khoảnh khắc,
không tránh khỏi, nó không bao giờ khác với rigpa,
được kết buộc trong tạng của tánh giác tự phát sanh.
Ngay trong khởi sanh và giải thoát đồng thời,
tan biến vào không gian trống không,
bởi vì rigpa không trở thành cái gì khác ngoài tâm thanh tịnh,
nó được kết buộc bởi thực tại bổn nguyên độc nhất tiêu dung tất cả.
Như vậy, mọi biến cố được kết buộc bởi rigpa nhất thể
và rigpa bất định, tinh túy của hiện diện toàn thể,
được kết buộc bởi trái tim của thực tại không có
chuyển di hay thay đổi –
sự trọn vẹn vô điều kiện trong khoảnh khắc!
Giải quyết mọi kinh nghiệm trong tánh giác tự phát sanh
Chỉ có một giải quyết – bản thân tánh giác tự phát sanh,
nó là không gian trống không không có bắt đầu hay chấm dứt;
mọi sự là trọn vẹn, mọi cơ cấu tan biến,
mọi kinh nghiệm an trụ trong trái tim của thực tại.
Thế nên kinh nghiệm bên trong và bên ngoài, tâm và trường của nó,
sanh tử và niết bàn,
không có những cấu trúc phân chia thô và tế,
được giải quyết trong trường thực tại hoàn toàn trống không
như bầu trời.
và nếu tâm thanh tịnh được thăm dò, nó không là gì cả –
nó không bao giờ hiện hữu, không có nơi chốn,
và không có biến thể trong không gian hay thời gian,
nó là không thể diễn tả, thậm chí vượt qua khỏi biểu tượng –
và qua giải quyết trong tạng rigpa năng động,
nó thế chỗ trí năng_không có tâm!
không có gì có thể được chỉ định như “cái này” hay “cái kia”,
và ngôn ngữ không thể ôm lấy nó.
Trong tạng không tên, không tạo dựng,
mọi kinh nghiệm của sanh tử và niết bàn được giải quyết;
trong tạng của rigpa trống không vô sanh
mọi kinh nghiệm phân biệt của rigpa được giải quyết;
trong tạng vượt khỏi trí huệ và vô minh
mọi kinh nghiệm của tâm thanh tịnh được giải quyết;
trong tạng nơi không có chuyển di hay biến đổi
mọi kinh nghiệm, rốt ráo và hoàn toàn trống không, được giải quyết.
Chủ đề thứ tư của Kho tàng, của Toàn thiện tự nhiên, chỉ ra một cách không thể bác bỏ rằng mọi kinh nghiệm chỉ là tánh giác căn bản của rigpa, chấm dứt ở đây.
Chủ đề Kim cương Thứ năm:
LỜI KHUYÊN CHO NGƯỜI NHẬN TRAO TRUYỀN
Thuốc trường sinh của lối tiếp cận sâu xa nhất này
cần phải chỉ trao cho người sáng trí và đặc ân nhất,
không cho những người theo những lối tiếp cận thấp,
Những người bị nhốt trong sự điều kiện hóa của luân lý,
hay những người thiếu phước đức tâm trí hẹp hòi.
Cần che giấu đối với những người chỉ trích vị thầy,
người xung đột với các anh chị tu hành của họ,
người vi phạm sự giữ bí mật trong nói chuyện tầm phào,
người không đức tin, tham lam và không trung thực,
và những người bận rộn với việc đời.
Chỉ người sáng trí và tốt nhất nhận Đại Toàn Thiện:
những người kính trọng vị thầy và có nội quán sâu sắc,
người rộng lòng, tâm trí bình an, và hào phóng,
người có ít tư tưởng phê phán và ít quan tâm đến nó,
người không quan tâm đến đời này và nhắm đến tánh giác tối thượng,
người có đức tin và kiên trì, và có thể giữ bí mật.
Học trò làm vui lòng thầy bằng những cúng dường,
và đã có những cam kết giới nguyện
y thỉnh cầu lời dạy với sự tôn trọng;
được ban trao truyền, y hoàn thành nó một cách thích đáng,
và cuối cùng buông xuôi vào trạng thái tự nhiên của hiện thể.
Vị thầy uyên bác với những phẩm tính cao cấp.
Vị thầy, biết học trò của mình,
ban cho những tâm yếu thích hợp;
giấu kín chúng với những người không thích hợp,
ngài cần đóng dấu cấm đoán và giao phó.
Giao phó giáo lý tinh tuý của nghĩa rốt ráo
cho những đứa con tài giỏi và có đặc ân.
Phần mình, họ phải giữ gìn chân lý vĩnh cửu này
trong trái tim họ, không gieo rắc rộng rãi;
nếu sự bí mật bị xâm phạm, quả báo sẽ theo sau,
và tiếp theo là sự phê phán sẽ làm giảm giáo lý tâm yếu;
thế nên hãy yêu quý sự bí mật với một tâm yên tĩnh và thong dong
và đạt vào vương quốc của hiện thể thanh tịnh trong chính đời này.
Bình giảng về chủ đề kim cương thứ năm của Kho tàng Toàn thiện Tự nhiên, diễn tả lời dạy được giao phó cho loại người nào, hoàn tất ở đây.
KẾT LUẬN CỦA BẢN LUẬN
Nghĩa của toàn thiện tự nhiên, bí mật tối hậu,
không che giấu nữa – thông điệp của nó được phát lộ trọn vẹn ở đây:
Nguyện tất cả chúng sanh lưu lạc của ba cõi với không nỗ lực,
chứng ngộ tự do nội tại của họ trong
không gian trống không bổn nguyên!
Phá vỡ vỏ bao bọc của những cái thấy quy ước – lướt cao –
trong lối tiếp cận chót đỉnh – không gian của vua Kim xí điểu vĩ đại –
nguyện thông điệp của atiyoga – tôn vinh trên tất cả –
lan truyền khắp nơi như một ngọn cờ chiến thắng vĩnh cửu.
Ba bộ và chín tạng chứa trong bốn chủ đề,
nghĩa rốt ráo của nó được cơ cấu trong mười sáu phân đoạn.
bình luận Kho tàng Quý báu của Toàn thiện Tự nhiên này
được tạo cẩn thận bởi Longchen Rabjampa thiện ý.
Nguyện nghĩa rốt ráo của năm chủ đề
trong kho tàng của toàn thiện tự nhiên này
được trang hoàng đẹp đẽ bởi những viên ngọc trai của
chiều rộng và chiều sâu,
thanh nhã trong kết cấu của nghĩa hòa điệu,
đem đến niềm vui cho những vị khách may mắn!
Kho tàng của Toàn thiện Tự nhiên, tạo bởi Longchen Rabjampa, một thiền giả của lối tiếp cận tối thượng, được kết thúc.
Ba lần chúc phúc!
SHARE:
Ban biên tập website Thiện Tri Thức chúng tôi chân thành cám ơn các trang mạng, các tác giả cùng những cộng tác viên , các bạn đọc đã cho phép chúng tôi trích đăng và gửi bài tới trang nhà chúng tôi. Những ý kiến đóng góp và bài viết xin gửi về email [email protected].
Mong mọi sự tốt lành!
© Bản quyền 2021 THIỆN TRI THỨC | Thiết kế bởi TIGONSYS