NẾU BẠN KIÊN TRÌ BÌNH AN VÀ PHÚC LẠC SẼ ĐẾN

SHARE:

Ramakrishna Paramahamsa từng kể một câu chuyện về một vị hiền triết, người đã thực hành rất nhiều pháp tu khổ hạnh trong rừng. Một ngày nọ, ngài rời khỏi khu rừng và gặp một người đàn ông nghèo đang gánh một đống củi.

Người tiều phu nhìn thấy vị hiền triết này toát ra sự bình an và phúc lạc. ‘Swami,’ anh ta hỏi, ‘dường như ngài rất hạnh phúc. Gương mặt ngài không có dấu vết của sự âu lo. Rõ ràng ngài là bậc vĩ nhân. Xin hãy chỉ cho tôi cách để tôi có thể trở nên giàu có. Tôi rất nghèo. Tôi chỉ kiếm đủ sống bằng nghề đốn củi và đem bán trong thị trấn. Phải rất vất vả để được sống nên tôi thường cảm thấy chán cái lối sống này.’

Vị hiền triết hỏi, ‘Anh đốn củi ở đâu?’ và người đàn ông trả lời, ‘Ở ngay rìa khu rừng.’

Vị hiền triết bảo, ‘Ngày mai hãy đi sâu hơn vào rừng và xem anh có thể tìm thấy gì ở đó.’

Ngày hôm sau, người tiều phu đi sâu vào rừng hơn thường ngày và tìm thấy vài cây gỗ đàn hương. Anh ta đốn những cái cây đó, bán chúng trong chợ và kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng với số tiền này nên anh ta tìm đến vị hiền triết đó và hỏi cách để kiếm được nhiều hơn nữa.

Vị hiền triết vẫn lặp lại lời khuyên trước: ‘Hãy đi sâu hơn vào rừng.’

Ngày hôm sau, người tiều phu đi thật sâu vào rừng và tìm thấy rất nhiều chiếc bình bằng đồng thau mà ai đó đã bỏ lại

Anh ta tự nhủ, ‘Càng đi sâu hơn vào rừng, thì mình sẽ càng giàu hơn. Mình sẽ để lại đống đồ đồng này và đi vào sâu hơn một chút.

Ở giữa khu rừng, anh ta đã tìm thấy vàng và trở thành một người giàu có.

Tôi kể cho anh nghe câu chuyện này để cho thấy rằng khi chúng ta muốn thoát khỏi tất cả mọi rắc rối do sự đồng hóa với cơ thể gây ra, chúng ta có thể đi vào nội tâm, hướng về chân Ngã. Thay vì phải cực nhọc và chịu khổ trong tâm trí, cái nằm ở rìa bên ngoài của tâm thức, chúng ta nên tiến về phía chân Ngã, tâm điểm của bản thể.

Khi chúng ta bắt đầu đi vào nội tâm, chúng ta trải nghiệm được sự bình an và phúc lạc của chân Ngã ở dạng rất vi tế. Càng vào sâu hơn, trải nghiệm càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng, thời khắc sẽ đến khi chúng ta không muốn rời khỏi cái trải nghiệm này chút nào. Thay vào đó, có một sự thôi thúc liên tục để đi sâu hơn và sâu hơn vào trong chân Ngã.

Khi anh mất đi mọi ham muốn và vướng mắc, vàng ròng của chân Ngã sẽ tự hiển lộ với anh. Trong trạng thái cuối cùng đó, anh không trải nghiệm bình an và phúc lạc nữa. Anh LÀ bình an và phúc lạc. Trong trạng thái đó, anh và Shiva là như nhau.

Anh nói rằng anh phải nỗ lực rất nhiều để trải nghiệm chỉ một chút bình an. Đừng lo lắng về điều này. Nỗ lực của anh sớm muộn gì cũng sẽ được đền đáp. Nếu anh kiên trì, bình an và phúc lạc tự khắc sẽ đến. Nếu anh từ bỏ vướng mắc với tất cả mọi suy nghĩ ngoại trừ suy nghĩ về chân Ngã, anh sẽ nhận thấy bản thân mình tự động được kéo về phía an lạc của chân Ngã. Nếu anh thực hành chuyên tâm và đúng cách, anh sẽ nhận thấy rằng trải nghiệm về sự an lạc này có khả năng gây vấn vương. Khi điều này xảy đến anh sẽ mất hứng thú với mọi thứ ngoại trừ chân Ngã.

Trích đoạn từ quyển sách Living by the Words of Bhagavan (tr. 358)

Biên dịch: Quang Lý

Nguồn: Triết học đường phố

 

SHARE: