SHARE:
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG GÌ BẠN NGHĨ
Samadhi bắt đầu với một cú nhảy vào hư vô. Các truyền thống cổ xưa cho rằng để đạt được Samadhi, con người phải chuyển trọng tâm của ý thức từ tất cả các đối tượng đã biết, từ tất cả các hiện tượng bên ngoài, từ những suy nghĩ và cảm giác có điều kiện sang chính Nhận thức, Cội nguồn bên trong, Trái tim hay bản chất của chính mình. Trong bộ phim này, khi chúng ta sử dụng từ “Samadhi”, chúng ta đề cập đến Siêu việt, đến Samadhi cao quý, được gọi là Nirvikalpa-samadhi. Trong Nirvakalpa-samadhi nhận thấy sự dừng sự hoạt động của cái gọi là “Tôi”, và tất cả các thể loại tìm kiếm và hoạt động. Chúng ta chỉ có thể nói về những gì biến mất khi mà chúng ta tiếp cận nó và những gì xuất hiện trở lại khi chúng ta trở về từ trạng thái này. Tại đây không có nhận thức và vô nhận thức, không có đối tượng và vô đối tượng, không có ý thức và vô ý thức. Nó hoàn toàn không thể hiểu và tâm trí không cảm nhận được. Khi mà cái “tôi” đã hoạt động trở lại, thì nhận thấy sự vô kiến thức, một cái gì đó giống như sự mới ra đời và mọi thứ trở nên mới mẻ. Vẫn còn một hương thơm nhất định Thần thánh, còn tồn tại lâu hơn, theo độ di chuyển trên Con đường.
Có vô số chủng loại Samadhi được mô tả bởi các truyền thống cổ xưa, và ngôn ngữ đã tạo ra sự nhầm lẫn trong những năm qua. Chúng tôi chọn từ “Samadhi” để biểu thị sự thống nhất siêu việt, nhưng chúng tôi cũng có thể dễ dàng sử dụng một từ khác từ một truyền thống khác. “Samadhi” là một thuật ngữ tiếng Phạn cổ đại được sử dụng trong các truyền thống Vệ đà, yoga và Sankkhi của Ấn Độ, đã thâm nhập vào các truyền thống tâm linh khác. Samadhi là bậc thứ 8 trong số 8 bậc của yoga Patanjali, và là bậc thứ 8 của Bát chánh đạo Phật. Nhà Phật đã sử dụng từ “Niết bàn” nghĩa là chấm dứt “hoạt động” hay chấm dứt sự hoạt động của cái gọi là “tôi”. Patanjali mô tả yoga hoặc samadhi như là “citta vritti nirodha”, trong tiếng Phạn có nghĩa là “dừng lại sự bận rộn hoặc dừng lại những ý nghĩ của tâm trí. Đây là sự giải phóng nhận thức từ toàn bộ ma trận hoặc nguyên nhân đầu tiên của tâm trí. Samadhi không phải là một khái niệm, bởi vì để đạt được nó, bạn cần phải bỏ tâm trí khái niệm.
Các tôn giáo khác nhau đã sử dụng những từ ngữ khác nhau để mô tả sự hiệp nhất với Thần thánh. Thật thú vị, vì từ tôn giáo tự nó có một ý nghĩa tương tự. Từ La tinh ‘geyrage’ có nghĩa là “hội ngộ”, “tái hợp nối lại”. Từ ngữ “yoga” (“yoke”) có nghĩa tương tự như vậy, có nghĩa là sự kết hợp của trần tục với siêu việt. Trong Hồi giáo, điều này được phản ánh trong ý nghĩa tiếng Ả Rập cũ của từ “Hồi giáo”, có nghĩa là “đầu hàng” hoặc “thỉnh cầu tới Thiên Chúa”. Nó thể hiện sự khiêm nhường hoàn toàn hoặc sự đầu hàng của hệ thống “tôi”.
Những nhà huyền môn Kitô giáo như Thánh Phanxicô Assisi, Thánh Theresa of Avila và Thánh Gioan Thánh Giá đã nói về một liên minh thánh thiện với Thiên Chúa, Nước Thiên đàng bên trong con người. Trong sách Tin Mừng Thomas, Chúa Kitô đã nói: “Vương quốc không ở đây cũng không ở đó. Nhưng vương quốc của Cha đang lan rộng khắp trái đất và mọi người không thấy điều đó”. Nếu mà nhìn vào những tác phẩm của các nhà triết học Hy Lạp như Plato, Plotinus, Parmenides và Heroclite thông qua lăng kính đạo lý của triết học vĩnh cửu, thì họ đều chỉ ra một sự khôn ngoan duy nhất. Plotinus dạy rằng khát vọng quan trọng nhất của con người là hướng linh hồn con người đến trạng thái hoàn hảo và kết hợp với Đấng cao nhất.
Vị thánh và pháp sư của bộ lạc Lakota Black Elk có nói: “Sự bình yên chính yếu là điều quan trọng nhất, đó là sự bình an đến với linh hồn của mọi người khi họ cảm nhận mối quan hệ của họ, sự thống nhất của họ với Trái đất và các sức mạnh của nó. Và khi họ nhận ra rằng Đại Linh ngự ở trung tâm của Quả đất, và trung tâm này ở khắp mọi nơi. Nó ở trong mỗi chúng ta“.
Nếu chúng ta không ở trong Samadhi, thì trên Con đường dẫn đến thức tỉnh có hai thái cực, hai cánh cửa mà bạn có thể bước vào. Hai chiều kích: một chiều kích dẫn đến ý thức thuần túy, chiều kích kia đến thế giới của các đối tượng có cảm giác. Hướng đi lên dẫn đến sự Tuyệt đối, và hướng xuống dẫn đến Maya, đến với mọi thứ được thể hiện, cả hữu hình và vô hình.
Mối quan hệ giữa tương đối và tuyệt đối có thể được thể hiện trong một trích dẫn của Sri Nisargadatta Maharaja: “Sự không ngoan biết rằng tôi chẳng là gì cả; Tình yêu biết rằng tôi là tất cả; và cuộc sống của tôi chảy giữa chúng”. Từ một liên minh như vậy, một ý thức thiêng liêng mới được sinh ra. Một cái gì đó xuất hiện từ cuộc hôn nhân này, hoặc sự kết hợp của những thái cực này, hoặc cái chết của sự đồng hóa kép, trong khi điều vô hình này là không chạm tới được và không bao giờ được sinh ra. Ý thức phát triển một cách mạnh mẽ, tạo ra một cái gì đó mới, tạo ra thứ có thể được gọi là Ba Ngôi của “triết học vĩnh cửu”. Thiên Chúa Cha, siêu việt, không thể biết và không thay đổi, tạo nên một liên minh với nữ tính thiêng liêng Ban đầu, đại diện cho mọi thứ đang thay đổi. Một kết nối như vậy dẫn đến một sự biến đổi giả kim thuật, một cái gì đó như cái chết và tái sinh.
Trong giáo lý Vệ đà, sự kết hợp thiêng liêng được đại diện bởi hai sức mạnh chính – Shiva và Shakti. Trong quá trình lịch sử, tên và khuôn mặt của các vị thần khác nhau đã thay đổi, nhưng phẩm chất cơ bản của họ vẫn không bị thay đổi. Từ sự kết hợp này, một Ý thức thiêng liêng mới được sinh ra, một cách tồn tại mới trên thế giới. Hai thái cực trở thành một tổng thể không thể chia cắt. Năng lượng phổ quát không có tâm địa và không bị hạn chế. Đây là một tình yêu thuần khiết. Không có gì để mua được hoặc mất đi, bởi vì nó hoàn toàn trống rỗng và hoàn toàn được lấp đầy.
Bất kể là các trường phái bí truyền của Mesopotamia, truyền thống tâm linh của người Babylon và người Assyria, các tôn giáo của Ai Cập cổ đại, văn hóa người Nubian và người Kemethian của Châu Phi cổ đại, những truyền thống đạo sĩ và bản địa của toàn thế giới, người thần bí Hy Lạp, Gnostics, Cơ đốc phục lâm, Phật tử, Đạo giáo, Do Thái giáo, Zoroastrians, đạo Jains, Hồi giáo, hoặc Kitô giáo, tất cả họ đều hợp nhất ở chỗ là những hiểu biết tâm linh sâu sắc nhất của họ cho phép những người theo các đạo giáo này biết đến Samadhi.
Chính từ “samadhi” có nghĩa là “để biết đến sự giống nhau hay hợp nhất. Nó có nghĩa là Thống nhất. Nó hợp nhất tất cả các khía cạnh của bạn. Nhưng không nên hiểu nhầm rằng sự hiểu biết trí tuệ là đạt được “Samadhi” thật sự. Đó là sự bình yên của bạn, khoảng trống của bạn, hợp nhất tất cả các cấp độ của vòng xoáy cuộc đời. Chính nhờ những giáo lý cổ xưa của Samadhi mà nhân loại có thể bắt đầu nhận thức được Cội nguồn duy nhất của tất cả các tôn giáo và một lần nữa hòa hợp với vòng xoáy của sự sống, Thần linh vĩ đại, Pháp đạo hay Đạo giáo.
Vòng xoắn ốc là một cây cầu kéo dài từ vũ trụ vi mô đến vũ trụ vĩ mô, từ DNA của bạn đến năng lượng Lotus bên trong đi qua các luân xa, đến các nhánh xoắn ốc của các thiên hà. Mỗi cấp độ của linh hồn được thể hiện thông qua một vòng xoắn ốc như các nhánh cây không ngừng phát triển, sống động, khám phá. Samadhi đích thực là nhận thức về sự trống rỗng của tất cả các cấp độ bản thân, tất cả các vỏ bọc của tâm hồn. Vòng xoắn ốc là một trò chơi bất tận về tính hai mặt và chu kỳ của sự sống và cái chết. Đôi khi, chúng ta quên mất kết nối của mình với Nguồn cội. Lăng kính mà chúng ta nhìn rất là nhỏ và chúng ta đồng hóa với một sinh vật giới hạn đang bò trên mặt đất, chỉ một lần nữa để hoàn thành hành trình trở về Nguồn cội, đi đến Tâm điểm, mà ở khắp mọi nơi.
Hoàng Tử cũng đã nói: “Khi nào không còn sự tách biệt giữa cái này và cái kia, nó được gọi là điểm tĩnh lặng của Đạo giáo. Tại điểm bất động ở tâm điểm của vòng xoắn ốc, thì có thể thấy sự vô hạn trong tất cả mọi thứ”. Câu thần chú cổ xưa “om mani padme hum” có ý nghĩa thi ca. Con người thức tỉnh hoặc nhận ra một viên đá quý bên trong bông hoa sen. Bản chất thực sự của bạn được đánh thức trong tâm hồn, trong thế giới NHƯ sự bình an. Chuyển sang nguyên tắc của chủ nghĩa thần bí “ở bên trên thế nào thì ở bên dưới thế đó, ở bên dưới thế nào thì bên trên thế đó”, chúng ta có thể rút ra một sự tương đồng để hiểu được mối quan hệ giữa tâm trí và sự im lặng, tương đối và tuyệt đối.
Con đường dẫn đến việc nhận ra bản chất phi khái niệm của Samadhi, đây là một lời mời gọi tới sự tương đồng của một hố đen. Hố đen thường được định nghĩa như là một vùng không gian có trường hấp dẫn mạnh đến mức mà cả lượng tử ánh sáng và vật chất đều không thể thoát khỏi nó. Các lý thuyết mới cho thấy rằng tất cả các vật thể từ các hạt vi mô nhỏ nhất đến các vĩ mô tạo thành như các thiên hà đều có một lỗ đen hoặc một điểm kỳ dị bí ẩn ở tâm điểm. Liên quan đến sự tương tự này, chúng tôi sẽ sử dụng định nghĩa mới về hố đen – “trung tâm này ở khắp mọi nơi”. Trong truyền thống Thiền tông, có rất nhiều câu thơ và công án dẫn chúng ta đến cổng trời không đường quay lại. Con người cần phải đi qua cổng trời không đường quay lại để biết về Samadhi.
Chân trời sự kiện là một ranh giới về thời gian và không gian mà những sự kiện bên ngoài nó không thể ảnh hưởng đến người quan sát bên ngoài, điều đó có nghĩa là mọi thứ xảy ra bên ngoài chân trời những sự kiện thì bạn không thể nhận ra. Chúng ta có thể nói rằng chân trời sự kiện của hố đen là một sự tương tự cho cổng trời không đường quay lại. Đây là ngưỡng giữa cái tôi và sự vắng mặt của nó. Không có cái “tôi” vượt qua chân trời của những sự kiện. Ở trung tâm của hố đen là một điểm kỳ dị một chiều mà chứa hàng nghìn tỷ mặt trời trong một không gian nhỏ không thể tưởng tượng được. Trong thực tế, là một số lượng vô hạn. Theo nghĩa đen, trái đất ở trong một cái gì đó nhỏ hơn vô hạn so với một hạt cát. Một điểm kỳ dị là một cái gì đó không thể hiểu được, bên ngoài ranh giới của thời gian và không gian. Theo vật lý, sự chuyển động là không thể ở đây, cũng như sự tồn tại của các vật thể là không có.
Dù là gì đi nữa, nó không thuộc về thế giới mà có thể nhận thức được, nhưng nó không thể được mô tả như là một sự bất động. Nó vượt quá giới hạn của sự tĩnh lặng và chuyển động. Khi bạn nhận thức được một trung tâm nằm đồng thời ở mọi nơi và không có ở nơi nào, tính đối ngẫu sẽ biến mất. Hình thù và sự trống rỗng, thời gian và vô thời gian. Bạn có thể gọi nó là sự tĩnh lặng năng động hoặc chứa đầy sự trống rỗng bên trong trung tâm của bóng tối hoàn toàn. Giáo viên Đạo giáo Lão Tử đã nói: “Bóng tối ở bên trong bóng tối là cửa ngõ để hiểu được mọi thứ”. Nhà văn và nhà thần thoại học so sánh Joseph Campbell nói về biểu tượng chu kỳ, một phần của “triết lý vĩnh cửu”, mà ông gọi là Ah!5 Mipa!, Điểm trung tâm hoặc ngọn núi cao nhất, một điểm tựa mà mọi thứ đều xoay quanh nó. Điểm mà tại đó là sự tĩnh lặng và sự chuyển động được kết nối. Một cây hoa khổng lồ được mọc ra từ Trung tâm này. Cây bồ đề kết nối tất cả các thế giới. Giống như một hố đen lôi kéo Mặt trời vào, cũng là khi bạn tiếp cận với Hiện thực vĩ đại, cuộc sống của bạn bắt đầu xoay quanh nó, và bạn bắt đầu biến mất. Theo tiến độ tiếp cận đến gần cái Tôi đích thực, hệ thống bản ngã chứa đầy nỗi sợ hãi. Nhiệm vụ của người bảo vệ tại cổng là kiểm tra các du khách. Con người phải sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, và đồng thời chấp nhận sức mạnh vốn có trong con người. Để làm sáng tỏ nỗi sợ hãi vô thức và vẻ đẹp ẩn giấu bên trong. Nếu mà tâm trí bạn bình tĩnh và nếu không có phản ứng cái “tôi”, thì tất cả các hiện tượng vô thức do tiềm thức tạo ra sẽ xuất hiện và biến mất. Đây là thời điểm mà bạn sẽ thực sự cần niềm tin vào hành trình tâm linh của mình.
Đức tin có nghĩa là gì? Niềm tin khác với tín ngưỡng. Tín ngưỡng là sự chấp nhận một cái gì đó ở cấp độ của tâm trí để an ủi chính mình. Tín ngưỡng là một phương pháp của tâm trí để biểu thị và kiểm soát kinh nghiệm. Còn niềm tin thì ngược lại. Niềm tin là ở tại một nơi hoàn toàn không biết đến, chấp nhận tất cả mọi thứ mà xuất hiện từ vô thức. Niềm tin là đầu hàng trước sự thúc đẩy của sự kỳ dị, sự tan chảy hoặc “từ bỏ” bản thân, với mục đích đi qua cánh cổng không đường trở lại. Sự tiến hóa và cấu trúc của thiên hà có liên quan mật thiết đến quy mô của hố đen của nó, cũng giống như sự tiến hóa của bạn gắn liền với sự hiện diện của cái Tôi đích thực, điểm kỳ dị là bản chất thật của bạn.
Chúng ta không thể nhìn thấy một hố đen, nhưng chúng ta có thể biết về nó bằng cách các vật thể di chuyển xung quanh nó, bằng sự tương tác của nó với thực tế vật lý. Tương tự như vậy, chúng ta không thể nhìn thấy bản chất thực sự của chúng ta. Cái Tôi đích thực không thể chạm vào được, nhưng chúng ta có thể nhận thấy một hành động giác ngộ. Như thiền sư Suzuki đã nói: “Nói một cách nghiêm túc, không có người nào giác ngộ. Chỉ có những hành vi giác ngộ”. Chúng ta không thể nhìn thấy bản chất của chúng ta, giống như mắt không thể nhìn thấy chính nó. Chúng ta không thể nhìn thấy nó, bởi vì tầm nhìn chỉ có thể nhờ vào nó. Giống như một hố đen, Samadhi không vô dụng, và không phải là một vật thể. Đó là sự phá hủy tính hai mặt của vật thể và phi vật thể. Không có các cổng dẫn đến Hiện thực vĩ đại, nhưng có những con đường vô tận.
Những con đường, Pháp đạo giống như một vòng xoáy bất tận, không có điểm bắt đầu và kết thúc. Không ai có thể đi qua cổng không đường trở lại. Không có một tâm trí nào đã đến được đây và sẽ không bao giờ có nó. Chỉ có “không ai” có thể đi qua được cổng không đường trở lại, vì vậy không có ai. Samadhi là một con đường không có đường, một chiếc chìa khóa vàng. Đó là sự kết thúc của sự đồng nhất giữa cái “tôi” với các hệ thống, tách biệt thế giới bên trong và bên ngoài của chúng ta. Có nhiều mô hình khái niệm mô tả các lớp hoặc cấp độ của cái “tôi” và các hệ thống. Chúng tôi sử dụng một ví dụ từ thời cổ đại. Trong Upanishad, những chiếc vỏ bao phủ Atman hoặc linh hồn được gọi là “koshas”. Mỗi một kosha giống như một tấm gương. Việc phân lớp cấu trúc cái “tôi”, một lớp phủ hoặc mức độ của maya, ngăn cản chúng ta nhận ra bản chất thực sự của chúng ta, nếu chúng ta được đồng hóa với nó.
Hầu hết mọi người nhìn thấy sự phản chiếu và tin rằng đó chính là họ. Một tấm gương phản chiếu lớp xác thịt, cơ thể vật lý. Một tấm gương khác phản ánh tâm trí, suy nghĩ, bản năng và những cảm giác của bạn. Gương thứ ba là năng lượng bên trong của bạn hoặc Prana /hơi thở, sự sống/, có thể được tìm thấy bằng cách nhìn vào bên trong chính mình. Một tấm gương khác phản ánh mức độ của những Hình tượng – cấp độ của Trí tuệ hoặc sự Khôn ngoan, và có những lớp phúc lạc siêu việt hoặc phước hạnh bất nhị được biết đến khi tiếp cận tới Samadhi. Về mặt lý thuyết, một số lượng vô hạn các tấm gương hoặc các khía cạnh của cái “tôi có thể được phân biệt, và chúng liên tục được thay đổi.
Hầu hết mọi người vẫn chưa khám phá ra các lớp Prana, Tâm trí cao vời và phúc lạc trong sự bất nhị. Họ thậm chí không biết về sự tồn tại của chúng. Những lớp này hình thành nên cuộc sống của bạn, nhưng bạn không nhìn thấy chúng. Trên thực tế, những tấm gương ẩn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nhiều hơn những tấm gương mà nhìn thấy được. Chúng là vô hình, bởi vì đối với hầu hết mọi người, chúng không được biết đến đầy đủ bởi ý thức của chúng. Cũng giống như mạng lưới ngọc trai của Indra, các tấm gương phản chiếu lẫn nhau và các phản chiếu phản ánh tất cả các phản chiếu tiếp theo đến độ bất tận. Sự thay đổi ở một cấp độ đồng thời ảnh hưởng đến tất cả các cấp độ khác. Một số tấm gương này có thể vẫn còn trong bóng tối nếu chúng ta không may mắn tìm được một người thầy khôn ngoan có thể giúp chúng ta làm sáng tỏ ra chúng.
Sự thật là, chúng ta không hề biết về những gì mà chúng ta không đoán ra. Bây giờ hãy tưởng tượng rằng bạn đã đập vỡ tất cả các tấm gương. Không có tấm gương phản chiếu bạn với chính bản thân mình. Ban đang ở đâu vậy. Khi tâm trí im lặng, những tấm gương cũng ngừng phản chiếu. Không còn những đồ vật và đối tượng. Nhưng đừng nhầm lẫn trạng thái đầu tiên với sự hư vô hoặc không tồn tại. Cái Tôi đích thực không phải là một cái gì đó, nhưng cũng không phải là không có gì. Cội nguồn không phải là một cái gì đó, mà là sự trống rỗng hoặc là sự vô động. Sự trống rỗng đó là nguồn gốc của mọi thứ. Hình dạng được biết đến giống như sự trống rỗng, sự trống rỗng được biết đến giống như hình dạng. Cội nguồn này là cái nôi tuyệt vời của Tạo vật, mang tất cả các khả năng trong mình.
Samadhi là sự thức tỉnh của nhận thức nhân cách. Cũng giống như ngay khi bạn thức dậy sau một giấc mơ và nhận ra rằng mọi thứ bạn mơ ước đều xảy ra trong tâm trí bạn. Sau khi hiểu về Samadhi, bạn hiểu rằng mọi thứ trên thế giới này xảy ra bên trong các lớp năng lượng và nhận thức. Đây đều là những tấm gương trong những tấm gương, những giấc mơ trong những giấc mơ. Cái “Tôi” mà đó là bạn, theo ý kiến của mình, vừa là giấc mơ vừa là người ngủ. Bất cứ điều gì chúng ta nói trong bộ phim này, hãy để cho nó đi, đừng bám lấy nó bằng tâm trí của bạn. Linh hồn mơ một giấc mơ, một giấc mơ về bạn. Giấc ngủ đó là tất cả mọi sự thay đổi, nhưng có khả năng để biết về sự không thay đổi. Thực tế này không thể được hiểu bởi một tâm trí cá nhân bị hạn chế.
Khi chúng ta trở về từ Nirvikalpa Samadhi, những tấm gương bắt đầu phản chiếu trở lại và rõ ràng rằng thế giới mà bạn nghĩ rằng bạn sống thực sự là chính bạn. Bạn không bị giới hạn, rằng chỉ có một sự phản chiếu tạm thời, ata, nhận thức được bản chất thực sự của mình, là Nguồn gốc của tất cả những gì mà HIỆN HỮU. Đó là một tia sáng của Tâm trí cao siêu, mầm mống, “Bát nhã” hay kiến thức là thứ được sinh ra từ Samadhi. Theo sách Tin Mừng của thánh Gioan, Hokmah hay sự khôn ngoan đến từ hư vô. Cái hạt trí tuệ này vô cùng nhỏ bé, nhưng đồng thời, nó ôm lấy toàn bộ Sinh mệnh, vẫn không thể hiểu được, cho đến khi ở trong quốc vương tấm gương chưa có được hình dạng gọi là “Bina”, trong lòng, được tạo ra bởi Tâm trí cao siêu, tạo ra hình dạng cho Thần linh mới sinh ra.
Sự tồn tại của các chiếc gương hoặc tâm trí không phải là vấn đề. Trong thực tế, sai lầm hoặc ảo tưởng của con người là để đồng hóamình với chúng. Ảo tưởng rằng chúng ta là cái “tôi” bị giới hạn và nghĩa là Maya. Giáo lý Yogic nói rằng để hiểu Samadhi, con người phải quan sát đối tượng thiền cho đến khi nó biến mất đi, cho đến khi bạn bị biến mất trong nó hoặc nó biến mất trong bạn. Mặc dù các truyền thống khác nhau sử dụng những từ ngữ khác nhau, nhưng về cơ bản, tất cả chúng đều chỉ ra sự chấm dứt cái “tôi” đồng hóa và cái “tôi” hoạt động. Phật luôn nói về chúng ta không phải là ai. Ngài khuyên trực tiếp học hỏi công việc của cái “tôi” là một hệ thống. Ngài không nói Samadhi là gì, ngoại trừ đó là sự kết thúc của mọi đau khổ.
Trong Advaita Vedanta có thuật ngữ là “neti-neti”, có nghĩa là “không phải thế này, không phải thế kia”. Mọi người trên con đường tiến đến sự tự nhận thức khám phá bản chất thực sự của họ, hoặc bản chất của Brahman, trước tiên phải biết được họ không phải là ai. Tương tự như vậy, trong Kitô giáo, Theresa Avila đã đề xuất một cách tiếp cận khác đối với việc cầu nguyện, đó là “con đường phủ định” hoặc “Ma pezaia”. Một lời cầu nguyện của sự im lặng, đầu hàng và hiệp nhất, đó là cách duy nhất để tiếp cận đấng Tuyệt đối. Nhờ quá trình loại bỏ từng bước này, con người loại bỏ mọi thứ như không nhất quán và biến đổi.
Tâm trí, hệ thống bản ngã và mọi thứ khác, bao gồm cả các lớp vô hình của cái “tôi”. Tiềm thức phải trở nên minh bạch để bắt đầu phản chiếu Nguồn cội. Nếu có rất nhiều các kiến thức và cái “tôi” hoạt động trong tiềm thức, thì cuộc sống của chúng ta bị khóa trong một mê cung của những khuôn mẫu ẩn giấu mà cái tôi sẽ không bị phát hiện.
Khi nào mà phát hiện ra rằng tất cả các lớp của cái “tôi” đều trống rỗng, bạn sẽ thoát khỏi được cái “tôi”, thoát ra khỏi mọi khái niệm. Một bước ngoặt trong sự phát triển của bạn là nhận ra rằng bạn không biết mình là ai. Ai đang trải qua quá trình hô hấp? Ai cảm nhận mùi vị? Ai có được kinh nghiệm ca hát, nghi lễ, khiêu vũ, núi non?
Quan sát người quan sát, chiêm nghiệm người chiêm ngưỡng. Lúc đầu, khi bạn quan sát người chiêm ngưỡng, bạn sẽ chỉ thấy cái “tôi” giả, nhưng nếu bạn không từ bỏ nó, nó sẽ thoái trào. Hãy khám phá trực tiếp những gì đang hoặc những gì đang trải qua. Không chớp mắt, xuyên thấu, thấm sâu, với tất cả các sức mạnh của bản thể mình.
Không có cái tôi mà là đang thức tỉnh. Không có BẠN là người đang thức tỉnh. Chỉ có một sự thức tỉnh từ ảo ảnh về sự tồn tại của một bản ngã riêng biệt. Từ một giấc mơ về một giới hạn “cho bạn”. Nói về nó không có ý nghĩa. Phải có một điểm dừng thực sự của “tôi” để mà hiểu rõ bản chất của nó, và ngay khi nó được nhận biết, không có gì cần phải nói thêm nữa. Ngay khi bạn bắt đầu nói một điều gì đó, bạn sẽ lại quay trở lại tâm trí của mình. Tôi đã nói quá nhiều. Thông thường có ba trạng thái nhận thức: tỉnh táo, mơ màng và ngủ sâu. Samadhi đôi khi được gọi là trạng thái thứ tư, trạng thái cơ bản của nhận thức.
Sự thức tỉnh nguyên thủy, có thể hiện diện liên tục và cùng với các trạng thái nhận thức khác. Trong Vedanta, đây được gọi là Turia. Những cái tên gọi khác của Turia là nhận thức của Chúa Kitô, nhận thức của Krishna, bản chất của Phật hay Sahaj Samadhi. Trong Sahaja Samadhi, các Tôi đích thực hiện diện cùng với tất cả các chức năng khác của con người. Tĩnh lặng là thiếu sự chuyển động tại trung tâm vòng xoáy của các hiện tượng thay đổi. Suy nghĩ, cảm giác, cảm nhận và năng lượng xoay quanh người đó ở ngoại vi, nhưng mức độ bất động hoặc cái Tôi không thay đổi trong quá trình hoạt động bên ngoài, giống như trong thiền định. Không ngoại trừ rằng cái Tôi đích thực sẽ có mặt ngay cả trong cơn ngủ sâu, nghĩa là sự nhận thức của bạn về cái TÔI LÀ không biến đi đâu mất, ngay cả trong khi trạng thái nhận thức thay đổi.
Đây là một giấc mơ yoga. Sách Diễm Ca của Solomon từ Tanach hay sách Cựu Ước có nói: “Tôi đang ngủ, nhưng trái tim tôi vẫn tỉnh táo”. Đó là sự nhận thức về nhận thức vô nhân vĩnh cửu được phản ánh trong những lời của Chúa Kitô khi ngài nói: “Trước khi có Áp-ra-ham, tôi đã có”. Một nhận thức tỏa sáng qua vô số khuôn mặt và hình dạng. Trước hết, từ các cực bên trong bạn, một ngọn lửa nho nhỏ đã được được sinh ra. Đầu tiên phái nam thâm nhập vào nhận thức cùng với việc đầu hàng hoặc tiết lộ năng lượng cho phái nữ. Nó rất dễ vỡ, rất dễ mất nó, và bạn phải chăm sóc nó để bảo vệ và duy trì sự sống trong đó cho đến khi nó lớn mạnh hơn. Samadhi vừa là một trạng thái nhận thức vô thời gian, vừa là một bước trong quá trình phát triển. Một cái gì đó sống và phát triển theo thời gian. Chúng ta càng dành nhiều thời gian trong Samadhi, bây giờ, trong vô thời gian, thì chúng ta càng được hướng dẫn bởi Trái tim, Linh hồn hay Atman và ít phụ thuộc hơn vào những hệ thống có điều kiện.
Theo cách này, con người được giải thoát khỏi tâm trí nguyên thủy. Giải thoát khỏi những dòng suy nghĩ bệnh hoạn. Cấu trúc bên trong đang thay đổi. Năng lượng không còn chảy một cách vô thức vào các hệ thống cũ được định trước, nói cách khác, có nghĩa là con người không còn được đồng nhất với hệ thống cái “tôi”, với thế giới bên ngoài của các hình thức. Để biết về Samadhi, bạn cần rất nhiều nỗ lực để những nỗ lực trở thành một sự đầu hàng hoàn toàn của chính bạn, và nó hấp thụ tất cả đến mức mà cần đến toàn bộ nỗ lực của tất cả bản thể bạn, tất cả năng lực của bạn. Đó là sự cân bằng của những nỗ lực và sự đầu hàng, âm dương. Một cái gì đó giống như một phi nỗ lực của nỗ lực.
Nhà huyền môn Ấn Độ và là hành giả Ramakrishna Paramahamsa đã nói: “Hãy tìm kiếm sự giác ngộ chỉ như khi như người có mái tóc bị cháy, vội tìm kiếm một ao nước”. Bạn phấn đấu tới nó với tất cả bản chất của mình. Trong quá trình luyện tập để vượt qua bản ngã, rất cần sự can đảm, cảnh giác và kiên trì để duy trì sự sống của thai nhi. Để không quay trở lại mô hình của thế giới này. Chúng ta cần sẵn sàng để bơi ngược dòng nước, chống lại sự phá hủy không thể tránh khỏi của ma trận và bánh xe nghiền nát của Samsara. Mỗi một hơi thở, mọi suy nghĩ, mọi hành động cần phải hướng tới nhằm mục đích tìm hiểu Nguồn cội. Samadhi không được biết đến bằng nỗ lực, nhưng nó không phải là vô nỗ lực. Hãy từ bỏ nỗ lực và không nỗ lực. Nhị nguyên này chỉ còn tồn tại trong tâm trí.
Sự hiểu biết thực sự Samadhi rất đơn giản, phổ quát, đến mức nó không thể được truyền đạt với sự trợ giúp của một ngôn ngữ có tính hai mặt trong tự nhiên. Chỉ có một nhận thức nguyên thủy được thức tỉnh như một sự bình an, nhưng nó bị che giấu bởi nhiều tầng lớp của tâm trí. Cũng giống như mặt trời bị che khuất sau những đám mây. Sau khi mọi lớp của tâm trí được loại bỏ, thì bản chất của chúng ta sẽ được tiết lộ. Sau khi loại bỏ mọi tầng lớp của tâm trí, thì người ta gọi nó là những Samadhi khác nhau. Họ đặt tên cho các loại trải nghiệm hoặc hiện tượng khác nhau, nhưng Samadhi đơn giản đến mức khi người ta nói với bạn bạn rằng nó là những gì gì và làm thế nào để hiểu được nó, nhưng tâm trí sẽ không bao giờ hiểu điều này. Trên thực tế, Samadhi không đơn giản và không phức tạp, tâm trí làm như vậy. Khi không có tâm trí, không có vấn đề gì, bởi vì tâm trí phải dừng lại trước khi nhận biết Samadhi. Nó không phải là một cái gì đó tự dưng xảy ra. Học thuyết chính xác nhất về Samadhi có lẽ được truyền đạt bằng cụm từ này: “Hãy bình tĩnh và nhận biết”.
“Im lặng là ngôn ngữ của Đức Chúa Trời. Mọi thứ khác là bản dịch sai”. Rumi “Im lặng là ngôn ngữ của Đức Chúa Trời. Mọi thứ khác là bản dịch sai”. Rumi làm thế nào để truyền đạt sự bình an bằng lời nói và hình ảnh? Làm thế nào để truyền tải sự im lặng, tạo ra bởi tiếng ồn? Thay vì nói về Samadhi như một khái niệm trí tuệ, bộ phim này là một lời kêu gọi quyết định cho vô hành động. Một lời kêu gọi ngồi thiền, sự im lặng bên trong và cầu nguyện. Một lời kêu gọi HÃY DỪNG LẠI. Dừng tất cả mọi thứ được kích hoạt bởi một tâm trí ích kỷ bệnh hoạn. Hãy bình tĩnh và nhận biết. Không ai có thể nói những gì mà sẽ hiện ra từ sự bình an. Đây là một lời kêu gọi hành động từ Trái tim thiêng liêng. Nó giống như nhớ lại một cái gì đó nguyên thủy. Linh hồn thức tỉnh và nhớ lại chính mình. Nó là một hành khách đang ngủ, nhưng bây giờ sự Trống rỗng đã đánh thức dậy và nhận ra mình là tất cả mọi thứ. Bạn không thể tưởng tượng Samadhi là gì thông qua một tâm trí ích kỷ hạn chế, cũng như không thể giải thích cho một người mù ánh sáng gì. Tâm trí của bạn không thể biết điều này. Nó không thể làm giả nó. Để nhận biết Samadhi có nghĩa là nhìn theo một cách mới, nhìn thấy các vật thể không riêng lẻ, mà là nhận ra một người mà nhìn thấy.
Đức Phanxicô Assisi đã nói: “NHỮNG GÌ bạn tìm kiếm là chính bản thân bạn”. Khi bạn đã nhìn thấy mặt trăng, bạn có thể nhận ra nó trong bất kỳ hình dạng phản chiếu nào. Cái Tôi đích thực luôn có ở đây, nó là tất cả, nhưng đơn giản là bạn không nhận ra sự hiện diện của nó. Khi bạn học cách nhận biết và ở trong sự thật và cái Tôi vượt ra khỏi những giới hạn của tâm trí và cảm xúc, lúc đó sẽ cảm nhận được phước hạnh trong cuộc sống hàng ngày. Lúc đó bản thân chúng ta sẽ trở thành một PHƯỚC HẠNH. Bạn đừng cố gắng giải thoát bản thân khỏi những ham muốn, bởi vì mong muốn giải thoát bản thân khỏi những ham muốn và nghĩa là ham muốn. Thật vô nghĩa khi cố gắng trở thành bất động, bởi vì bất kỳ ham muốn nào cũng là một chuyển động. Hãy nhận ra sự tĩnh lặng mà đã luôn hiện diện. Hãy bất động và nhận biết. Khi tất cả các tùy chọn bị loại bỏ, Nguồn cội sẽ mở ra, nhưng đừng cố bám vào Nguồn cội.
Thực tế vĩ đại, Đạo giáo, không phải một hay là hai. Ramana Maharshi đã nói: “Tôi là một. Nếu nó bị giới hạn, thì đó là bản ngã, nếu nó không bị giới hạn, thì đó là một Thực tại vô hạn và vĩ đại”. Nếu bạn tin những gì đang được nói, bạn sẽ bỏ lỡ nó. Nếu bạn không tin, bạn cũng đang bỏ lỡ điều này. Niềm tin và sự không tin hoạt động ở cấp độ của tâm trí. Chúng đòi hỏi kiến thức, nhưng nếu bạn bắt đầu cuộc khám phá của riêng mình, khám phá mọi khía cạnh của chính bản thân mình, tìm kiếm người khám phá, nếu bạn sẵn sàng sống theo các nguyên tắc “Không theo ý của con, nhưng ý của Ngài sẽ được thực hiện”, nếu bạn sẵn sàng vượt qua mọi kiến thức, thì lúc đó có lẽ bạn sẽ hiểu được những gì tôi đã cố gắng chỉ ra. Chỉ sau đó, chính bạn mới biết được về Bí ẩn sâu sắc và Vẻ đẹp ban đầu. Có khả năng cho một cuộc sống khác.
Có một cái gì đó thiêng liêng, không thể hiểu được, mà có thể được tìm thấy trong chiều sâu của con người bạn, bên ngoài các khái niệm, giáo điều, những hoạt động có điều kiện và tất cả các sở thích. Nó không đạt được bằng các kỹ thuật, nghi lễ hoặc thực hành. Không có cách nào để có được điều này. Không có hệ thống. Không có con đường nào dẫn đến Con đường. Như họ nói trong truyền thống Thiền Tông: “khám phá bộ mặt thật của bạn trước khi bạn được sinh ra”. Điều này không có nghĩa là thêm một cái gì đó cho chính mình. Nó có nghĩa là trở thành ánh sáng cho chính mình; ánh sáng xua tan mọi ảo tưởng của cái “tôi”. Cuộc sống sẽ luôn luôn không được thực hiện, và trái tim sẽ không thể tìm thấy sự bình yên cho đến khi tìm thấy được nó trong, Bí ẩn bên ngoài những cái tên và hình dạng.
Samadhi begins with a leap into the unknown. In the ancient traditions in order to realize Samadhi it was said that one must ultimately turn consciousness away from all known objects; from all external phenomena, conditioned thoughts and sensations, toward consciousness itself. Toward the inner source; the heart or essence of one’s being. In this film when we use the word Samadhi we are pointing to the transcendent. To the highest Samadhi which has been named Nirvikalpa Samadhi. In Nirvikalpa Samadhi there’s a cessation of self activity, of all seeking and doing. We can only speak about what falls away as we approach it and what reappears when we return from it. There is neither perception nor non-perception, neither “thing” nor “no thing”, neither consciousness nor unconsciousness. It is absolute, unfathomable, and inscrutable to the mind. When the self returns to activity there’s a not knowing; a kind of rebirth, and everything becomes new again. We are left with the perfume of the divine, which lingers longer as one evolves on the path.
There are numerous types of Samadhi described in the ancient traditions and language has created much confusion over the years. We are choosing to use the word Samadhi to point to the transcendent union, but we could have used a word from another tradition just as easily. Samadhi is an ancient Sanskrit term common to the Vedic yogic and Samkhya traditions of India, and has permeated many other spiritual traditions. Samadhi is the eighth limb of Patanjali’s eight limbs of the yoga, and the eighth part of the Buddha’s Noble Eightfold Path. The Buddha used the word “Nirvana”, the cessation of “vana” or the cessation of self activity. Patanjali described yoga or Samadhi as “chitta vritti nirodha”, the Sanskrit meaning “cessation of the whirlpool or spiral of mind.” It is a disentangling of consciousness from the entire matrix or creatrixof mind. Samadhi does not signify any concept because to realize it requires a dropping of the conceptual mind.
Different religions have used various words to describe the divine union. In fact the word religion itself means something similar. In Latin “religare” means to re-bind or reconnect. It’s a similar meaning to the word yoga which means to yoke, to unite the worldly with the transcendent. In Islam it is reflected in the ancient Arabic meaning of the word Islam itself which means submission or supplication to God. It signifies a total humbling or surrender of the self structure.
Christian mystics such as Saint Francis of Assisi, Saint Teresa of Ãvila and Saint John of the Cross describe a divine union with God, the kingdom of God within. In the Gospel of Thomas, Christ said “the kingdom is not here or there. Rather the kingdom of the Father is spread out upon the earth and men do not see it.” The works of the Greek philosophers Plato, Plotinus, Parmenides, and Heraclitus when seen through the lens of the perennial teaching point towards the same wisdom. Plotinus teaches that the greatest human endeavor is to guide the human soul towards the supreme state of perfection and union with the One.
The Lakota medicine and holy man Black Elk said “The first peace, which is the most important, is that which comes within the souls of men when they realize their relationship, their oneness with the universe and all its powers. And when they realize that at the center of the universe dwells Great Spirit and that this Center is really everywhere. It is within each of us.
On the path to awakening unless we are in Samadhi there are always two polarities, two doorways one can enter. Two dimensions: one towards pure consciousness the other towards the phenomenal world. The upward current toward the absolute, and the downward current toward Maya and all that is manifested, both seen and unseen.
The relationship between relative and absolute could be summed up in the following quote by Sri Nisargadatta Maharaj: “Wisdom is knowing I am nothing, love is knowing I am everything, and between the two my life moves.” What is born of this union is a new divine consciousness. Something is born out of the marriage or union of these polarities or the collapse of dualistic identification, yet what is born is not a thing and it was never born. Consciousness flowers creating something new, creating what you could call a perennial Trinity. God the Father, the transcendent, unknowable and changeless, is united with the Divine Feminine, which is everything that changes. This union brings about an alchemical transformation; a kind of death and rebirth.
In the Vedic teachings the divine union is represented by two fundamental forces Shiva and Shakti. The names and faces of the various gods change throughout history but their fundamental attributes remain. What is born out of this union is a new divine consciousness, a new way of being in the world. Two polarities inseparably one. A universal energy that is without center, free of limitation. It is pure love. There’s nothing to be gained or lost because it is utterly empty but absolutely full.
Whether it is the mystery schools of Mesopotamia, the spiritual traditions of the Babylonians and Assyrians, religions of ancient Egypt, Nubian and Kemetic cultures of ancient Africa, the shamanic and native traditions around the world, the mysticism of ancient Greece, the Gnostics the Non-dualists the Buddhists the Taoists, Jews, Zoroastrians, Jain’s, Muslims, or Christians one finds that their common link is their highest spiritual insights have allowed their adherents to realize Samadhi.
The actual word Samadhi means something like to realize the sameness or oneness in all things. It means Union. It is uniting all aspects of yourself. But do not mistake intellectual understanding for the actual realization of Samadhi. It is your stillness, your emptiness that unites all levels of the spiral of life It is through the ancient teaching of Samadhi that humanity can begin to understand the common source of all religions and come into alignment once again with the spiral of life, Great Spirit, Dhamma or the Tao.
The spiral is the bridge that extends from the microcosm to the macrocosm. From your DNA to the inner Lotus of energy that extends through the chakras, to the spiral arms of galaxies. Every level of soul is expressed through the spiral as ever-evolving branches, living, exploring. True Samadhi is realizing the emptiness of all levels of self. All sheaths of the soul. The spiral is the endless play of duality and the cycle of life and death. At times we forget our connection to the source. The lens we look through is very small and we identify with being a limited creature creeping upon the Earth, only to once again complete the journey back to the source; to the center that is everywhere.
Chuang Tzu said “When there is no more separation between this and that, it is called the still point of the Tao. At the still point in the center of the spiral one can see the infinite in all things.” The ancient mantra “om mani padme hum” has a poetic meaning. One awakens or realizes the jewel within the lotus. Your true nature awakens within the soul, within the world AS the world. Using the Hermetic principle “As above so below, as below so above”, we can use analogies to begin to understand the relationship between mind and stillness, relative and absolute.
A way to begin to grasp the non-conceptual nature of Samadhi is to use the analogy of the black hole. A black hole is traditionally described as a region of space with a massive gravitational field so powerful that no light or matter can escape. New theories postulate that all objects from the tiniest microscopic particles to macrocosmic formations like galaxies have a black hole or mysterious singularity at their center. In this analogy we’re going to use this new definition of a black hole as “the center that is everywhere”. In Zen there are many poems and koans that bring us face to face with the gateless gate. One must pass the gateless gate to realize Samadhi.
An event horizon is a boundary in space-time beyond which events cannot affect an outside observer, which means that whatever is happening beyond the event horizon is unknowable to you. You could say that the event horizon of a black hole is analogous to the gateless gate. It is the threshold between the self and no self. There is no “me” that passes the event horizon. In the center of a black hole is the one-dimensional singularity containing the mass of billions of Suns in an unimaginably small space. Effectively an infinite mass. Literally a universe in something infinitesimally smaller than a grain of sand. The singularity is something unfathomable beyond time and space. According to physics movement is impossible, the existence of things is impossible.
Whatever it is, it does not belong to the world of perception, yet it cannot be described as merely stillness. It is beyond stillness and movement. When you realize the center that is everywhere and nowhere, duality breaks down, form and emptiness time and the timeless. One could call it a dynamic stillness or a pregnant emptiness, within the center of absolute darkness. The Taoist teacher Lao Tse said “Darkness within darkness the gateway to all understanding.” The writer and comparative mythologist Joseph Campbell describes a recurring symbol, part of the perennial philosophy which he calls the Axis Mundi; the central point or the highest mountain. The pole around which all revolves. The point where stillness and movement are together. From this Center a mighty flowering tree is realized.
A Bodhi tree that joins all worlds. Just as a Sun gets sucked into a black hole, when you approach the great reality, your life starts to revolve around it and you begin to disappear. As you approach the immanent self, it can be terrifying to the ego structure. The guardians of the gate are there to test those on their journey. One must be willing to face one’s greatest fears and at the same time accept one’s inherent power. To bring light to the unconscious terrors and the hidden beauty within. If your mind is not moved, if there’s no self reacting, then all phenomena produced by the unconscious arises and passes away. This is the point in the spiritual journey where faith is most needed.
What do we mean by faith? Faith is not the same as belief. Belief is accepting something on the level of mind to bring comfort and assurance. Belief is the mind’s way of labeling or controlling experience. Faith is actually the opposite. Faith is staying in the place of complete not knowing, accepting whatever arises from the unconscious. Faith is surrendering to the pull of the singularity, to the dissolving or dismantling of the self in order to pass the gateless gate. The evolution and structure of a galaxy is closely tied to the scale of its black hole just as your evolution is tied to the presence of the immanent Self, the singularity that is your true nature.
We can’t see the black hole but we can know about it by the way things move around it, by how it interacts with physical reality. In the same way we cannot see our true nature. The immanent self is not a thing, but we can observe enlightened action. As the Zen master Suzuki said, “There are, strictly speaking, no enlightened people. There is only enlightened activity.” We can’t see it just as the eye cannot see itself. We can’t see it because it is that by which seeing is possible. Like the black hole Samadhi is not nothingness, and neither is it a thing. It is the collapse of the duality of thing and no thing. There is no gate to enter the great reality, but there are infinite paths.
The paths the Dharma’s are like an endless spiral with no beginning and no end. No one can pass the gateless gate. No one’s mind has ever figured out how and none ever will. No one can pass the gateless gate, so be no one. Samadhi is the pathless path, the golden key. It is the end of our identification with the self structures that separate our inner and outer worlds. There are many developmental models which describe the layers or levels of the self structure. We will use an example which is very ancient. In the Upanishads, the sheaths which cover the Atman or soul are called koshas. Each kosha is like a mirror. A layer of the self structure; a veil or level of maya which distracts us from realizing our true nature if we are identified with it.
Most people see the reflections and believe that that is who they are. One mirror reflects the animal layer, the physical body. Another mirror reflects your mind, your thoughts your instincts, and perceptions. Another your inner energy or prana which you can observe when you turn inward. Another mirror reflects on the level of the Imaginal which is the higher mind or wisdom layer, and there are layers of transcendental or non dual bliss that are experienced as one approaches Samadhi. There are potentially countless mirrors or aspects of self that one can differentiate, and they are constantly changing.
Most people have yet to discover the pranic, higher mind, and non dual bliss layers. They don’t even know they exist. These layers are informing your life but you do not see them. The hidden mirrors actually inform our lives more than the ones that are visible. They are unseen because for most people they are not fully illuminated by consciousness. Like Indra’s net of jewels, the mirrors all reflect each other and the reflections reflect every other reflection infinitely. A change on one level simultaneously affects all levels. Some of these mirrors may be left in the shadows unless we are fortunate enough to have a competent guide to help us shine light upon them.
The truth is we don’t know what we don’t know. Now imagine that you shatter all the mirrors. There’s nothing reflecting you back to yourself. Where are you? When the mind becomes still the mirrors cease to reflect. There is no more subject and object. But do not mistake the primordial state for nothingness or oblivion. The immanent self is not something but neither is it nothing. The source is not a thing it is emptiness or stillness itself. It is an emptiness that is the source of all things. Form is realized as exactly emptiness, emptiness is realized as exactly form. This source is the great womb of creation, pregnant with all possibilities.
Samadhi is the awakening of impersonal consciousness. Just as when you are having a dream, upon awakening you realize that everything in the dream was just in your mind. Upon realizing Samadhi it is realized that everything in this world is happening within levels upon levels of energy and consciousness. It is all mirrors within mirrors, dreams within dreams. The you that you think you are is both the dream and the dreamer. Whatever we say in this film let it go don’t capture it with the mind. The soul is dreaming, dreaming the dream of you. The dream is everything that is changing, but it is possible to realize the changeless. This realization cannot be understood with the limited individual mind.
When we return from Nirvikalpa Samadhi the mirrors begin to reflect again and it is realized that the world you now think you are living in is actually you. Not the limited you which is only a temporary reflection, but you are aware of your true nature as the source of all that IS. This dawning of higher wisdom, the embryo, “prajna” or gnosis is what is born out of Samadhi. According to the book of Job Chokhmah or wisdom comes from nothingness. This point of wisdom is both infinitely small and yet encompasses the whole of being, but it remains incomprehensible until it has given shape and form in the palace of mirrors, called “binah”, the womb carved out by higher wisdom which gives shape to the embryonic Spirit of God.
The existence of the mirrors or the minds existence is not a problem. On the contrary, the error or aberration of human perception is that we identify ourselves with it. This illusion, that we are the limited self, is Maya. The yogic teachings say that to realize Samadhi one must observe the meditation object until it disappears until you disappear into it or it into you. Although the language in the various traditions is dissimilar at their root they all point towards a cessation of self-identification and self-centered activity. The Buddha always taught in negative terms. He taught to investigate directly into the working of the self structure. He didn’t say what Samadhi was except that it was the end of suffering.
In Advaita Vedanta there’s a term “neti neti” which means “not this not that.” People on the path to self-realization inquire into their true nature, or the nature of Brahman by first discovering what they are not. Similarly in Christianity St. Teresa of Avila described an approach to prayer based on the negative path, or via negativa. A prayer of quiet, surrender and union, which is the only way to approach the absolute. Through this gradual process of stripping away one drops anything that is not permanent, anything that is changing. The mind the ego construct and all phenomena, including the hidden layers of self. The unconscious must become transparent in order to reflect the one source. If there is some deep knowing or some self operating in the unconscious then our lives remain locked into a labyrinth of hidden patterns that comprise the undiscovered self.
When all layers of self are revealed as empty then one becomes free from the self. Free from all concepts A turning point in your evolution is when you realize you don’t know who you are. Who experiences the breath? Who experiences the taste? Who experiences the chant, the ritual, the dance, the mountain? Witness the witness, observe the observer. At first when you observe the observer you will only see the false self, but if you are persistent it will give way. Inquire directly into who or what experiences. Unblinkingly, piercingly, penetratingly, with the full force of your being.
There is no self that awakens. There is no YOU that awakens. What you are awakening from is the illusion of the separate self. From the dream of a limited “you”. To talk about it is meaningless. There must be an actual cessation of the self to realize directly what it is, and once it is realized there is nothing that can be said about it. As soon as you say something you are back in the mind. I have already said too much. We normally have three states of consciousness: waking, dreaming, and deep sleep. Samadhi is sometimes referred to as the fourth state, the ground state of consciousness.
A primordial awakeness that can become present continuously and in parallel with the other consciousness states. In Vedanta this is called Turiya Other terms for Turiya are Christ consciousness, Krishna consciousness, Buddha nature or Sahaja Samadhi. In Sahaja Samadhi the immanent Self stays present along with the full use of all human functions. The stillness is unmoving at the center of the spiral of changing phenomena. Thoughts, feelings, sensations and energy revolve around it at the circumference but the degree of stillness or I-am-ness remains during outer activity exactly as in meditation. It is possible that the immanent self will remain present even during deep sleep; that your awareness of I am does not come and go even as states of consciousness change.
This is yogic sleep. In the Song of Songs, or the Song of Solomon from the Hebrew Bible or Old Testament, it reads “I sleep but my heart waketh”. This realization of the eternal impersonal consciousness is reflected in the words of Christ when he said “Before Abraham was, I AM.” One consciousness that shines through countless faces, countless forms. At first it’s like a fragile flame born out of the polarities within you. Masculine penetrating consciousness with a surrender or opening of feminine energy. It is delicate, and easily lost, and one must take great care to protect it and keep it alive until it is mature. Samadhi is simultaneously a timeless state of consciousness and a stage in an unfolding development process. Something organic and growing in time. As one spends more and more time in Samadhi, in the now, in the timeless, one takes more and more direction from the heart, the soul or Atman, and less from the conditioned structure.
This is how one becomes free of the lower mind. Free of pathological thinking. The inner wiring changes. Energy no longer flows unconsciously in the old conditioned structures, which is another way of saying one is no longer identified with the self structure, with the outer world of form. To realize Samadhi requires an effort so great that it becomes a total surrender of oneself, and a surrender so encompassing that it is a complete effort of one’s being; all of one’s energy. It is a balance of effort and surrender, yin and yang. A sort of effortless effort.
The Indian mystic and yogi Paramahamsa Ramakrishna said “do not seek illumination unless you seek it as one whose hair is on fire seeks a pond” You seek it with your whole being. During one’s ego transcending practice it takes great courage, vigilance and perseverance to keep the embryo alive. To not fall back into the patterns of the world. It takes a willingness to go against the current, against the inexorable crush of the matrix, and the grinding wheels of samsara. Every breath every thought, every action must be for realizing the Source. Samadhi is not realized by effort nor is it effortless. Let go of effort and non effort; it’s a duality that only exists in the mind.
The actual realization of Samadhi is so simple so undifferentiated that it is always misconstrued through language which is inherently dualistic. There is only one primordial consciousness that awakens as the world but it has been obscured by many layers of mind. Like the Sun hidden behind the clouds as each layer of mind is dropped one’s essence is revealed. As each layer of mind is dropped, people call it a different Samadhi. They give names to different experiences or different types of phenomena but Samadhi is so simple that when you are told what it is and how to realize it your mind will always miss it. Actually Samadhi is not simple or difficult; it is only the mind that makes it so. When there is no mind there’s no problem, because the mind is what needs to stop before it is realized. It is not a happening at all. The most concise teaching of Samadhi is perhaps found in this phrase: “Be still and know.”
How can we use words and images to convey stillness? How can we convey silence by making noise? Rather than talking about Samadhi as an intellectual concept, this film is a radical call to inaction. A call to meditation, inner silence and inner prayer. A call to STOP. Stop everything that is driven by the pathological egoic mind. Be still and know. No one can tell you what will emerge from the stillness. It is a call to act from the spiritual heart. It’s like remembering something ancient. The soul wakes up and remembers itself. It has been a sleeping passenger but now the emptiness awakens and realizes itself as all things. You can’t imagine what Samadhi is with the limited egoic mind just as you can’t describe to a blind person what color is. Your mind can’t know. It can’t manufacture it. To realize Samadhi is to see in a different way, not to see separate things but to recognize the seer.
St. Francis of Assisi said “what you are looking for is what is looking.” Once you have seen the moon you can recognize it in every reflection. The true self has always been there, it is in everything, but you have not realized its presence. When you learn to recognize and abide as the true self beyond the mind and senses it is possible to experience awe at the most mundane. We become AWE. Do not try to be free of desires because wanting to be free of desires is a desire. You can’t try to be still because your very effort is movement. Realize the stillness that is always already present. Be the stillness and know When all preferences are dropped the source will be revealed, but do not cling even to the source.
The great reality, Tao is not one not two. Ramana Maharshi said “The self is only one. If it is limited it is the ego, if unlimited it is infinite and the great reality.” If you believe what is being said you’ve missed it. If you disbelieve you’ve also missed it. Belief and disbelief operate on the level of mind. They require a knowing, but if you enter into your own investigation examining all of the aspects of your own being, finding out who is doing the investigating, if you’re willing to live by the principle “not my will but higher will be done,” if you’re willing to travel beyond all-knowing then you may realize what I’ve attempted to point towards. Only then will you taste for yourself the profound mystery and beauty of simply existing. There is another possibility for life.
There is something sacred, unfathomable that can be discovered in the still depths of your being, beyond concepts, beyond dogmas, beyond conditioned activity and all preferences. It is not acquired by techniques, rituals or practices. There is no “how” to get it. There’s no system. There’s no way to The Way. As they say in Zen it is discovering your original face before you were born. It is not about adding more to yourself. It is becoming a light unto oneself; a light that dispels the illusion of the self. Life will always remain unfulfilled and the heart will always remain restless until it comes to rest in that mystery beyond name and form.
Trích đoạn bản phụ đề chính
Nguồn: AWAKEN THE WORLD
SHARE:
Ban biên tập website Thiện Tri Thức chúng tôi chân thành cám ơn các trang mạng, các tác giả cùng những cộng tác viên , các bạn đọc đã cho phép chúng tôi trích đăng và gửi bài tới trang nhà chúng tôi. Những ý kiến đóng góp và bài viết xin gửi về email [email protected].
Mong mọi sự tốt lành!
© Bản quyền 2021 THIỆN TRI THỨC | Thiết kế bởi TIGONSYS