Buổi sáng đi làm, Chị nhìn thấy bánh trước của chiếc xe máy bị xẹp hoàn toàn, Chị nghĩ:
“May quá, nếu xe xẹp lốp trên đường cao tốc thì không biết hậu quả sẽ ra sao”.
Vì phải dắt xe đi thay nên Chị đến công ty trễ mất 15 phút. Bà phó phòng nói rằng Giám đốc cho gọi Chị. Chị nghĩ:
“Nếu giám đốc khiển trách về việc đi làm trễ thì mình sẽ thành khẩn xin lỗi chứ không thanh minh”.
Nhưng không có một lời khiển trách nào cả. Sếp gặp Chị để mong Chị thông cảm rằng, lẽ ra hôm nay Chị phải nhận được quyết định tăng lương, vì đã đến hạn, nhưng vì mục tiêu chống lạm phát nên chính phủ đã cắt giảm nhiều hạng mục đầu tư công, trong đó có một dự án của công ty. Do vậy, tình hình tài chính của công ty có gặp khó khăn nên Chị và một số người đáng lẽ được tăng lương đợt này nhưng phải lùi lại một thời gian và sẽ được đền bù vào kỳ tăng lương sau.
Chị về phòng làm việc với một niềm vui nho nhỏ:
“Vẫn là may. Nhà nước cắt giảm đầu tư công hàng chục nghìn tỷ đồng, nhiều doanh nghiệp lao đao, phải giảm lương của cán bộ công nhân viên, thậm chí có đơn vị phải cắt giảm nhân lực. Mình không bị giảm lương, lại còn được đền bù vào kỳ tăng lương sau, thế là may. Cái may thứ hai là mình được làm việc với một ông Giám đốc tài ba và rất tử tế”.
Buổi chiều, Chị mua thức ăn làm một bữa cơm thịnh soạn để cả nhà ăn mừng ba cái may trong ngày của Chị.
Ngày hôm sau, trên đường đi làm về, Chồng Chị bị một gã ngổ ngáo chạy xe đánh võng va vào xe của anh ấy khiến chồng Chị bị tai nạn, xây xát ở chân và tay. Khi nghe chồng kể chuyện này, Chị nghĩ:
“Thế là quá may, bị tai nạn giao thông mà chỉ xây xát nhẹ chứ không phải vào viện”. Và Chị lại làm một bữa để ăn mừng cái may của gia đình mình.
Chị xin nghỉ việc ở công ty, ra lập doanh nghiệp riêng. Thương trường như chiến trường. Ban đầu vất vả lắm. Ngược xuôi chèo lái con thuyền công ty. Nhưng Chị luôn giữ một tâm thái lạc quan tích cực như vậy. Ở đâu và bao giờ, nụ cười cũng luôn nở trên môi Chị và nhờ thế, trong giao tiếp Chị luôn chiếm được cảm tình của người khác và Chị làm việc gì cũng hanh thông. Dần dà, công ty làm ăn khấm khá. Chị có dư của ăn của để.
Bữa Chị mua căn biệt thự, nhờ người bạn làm nghề điện nước đến lắp đặt toàn bộ hệ thống chiếu sáng trong và ngoài nhà. Chẳng ngờ, người bạn sinh lòng tham, lắp cho Chị toàn bóng đèn hàng chợ nhưng tính với Chị giá trên trời. Được dăm bữa, bóng đèn dở chứng, cái sáng cái tối. Ánh sáng chuyển màu, cái màu trắng cái màu vàng. Chị gọi ông bạn vàng kia thì mất hút. Chị chẳng lấy làm buồn. Chị bảo: “Cũng may không mua đèn của hắn để lắp cho showroom mà Chị sắp khai trương. May mà có cậu em Thần Đèn tình cờ xuất hiện và thiết kế lại toàn bộ ánh sáng cho nhà Chị. Nhà Chị đẹp hơn, lung linh hơn rồi”.
Đến một ngày, Chị phát hiện chồng có bồ. Anh chị chia tay. Chị nói với anh lúc đứng ở cổng tòa: “Thôi vậy cũng may. May mà biết sớm để rồi kết thúc sớm. May mà con mình cũng đã đủ lớn để hiểu chuyện của bố mẹ nó và không oán trách ai cả”.
Như thế đó, Chị là một người suốt đời gặp may. Đó không chỉ là một lối tư duy tích cực mà còn là một lối sống lạc quan và nhờ lối sống này mà những người sống quanh Chị không bao giờ phải nghe tiếng thở dài.
Giờ đây tuy đã gần 50 tuổi rồi, nhưng trông Chị vẫn trẻ trung như tuổi 30.
Một lối sống lạc quan và tích cực là cái mà chúng ta hoàn toàn có thể tự tạo ra được. Và đó còn là sự biểu hiện của một con người có trí tuệ và đạo đức.
Và chỉ những ai làm được điều đó thì mới xứng đáng để được hưởng bình an và hạnh phúc trong cuộc sống.
NGẪM LẠI:
Người hạnh phúc không phải là người được sống trong hoàn cảnh thuận lợi, mà là người có thái độ tích cực trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
2 câu chuyện ý nghĩa, bạn nên đọc khi bế tắc.
Câu chuyện 1
– Một cô gái đến tìm một nhà sư, cô hỏi :
– Thua thầy, con muốn buông một vài thứ mà không thể, con mệt mỏi quá.
Nhà sư đưa cho cô gái một cốc nước và bảo cô cầm, đoạn ông liên tục rót nước sôi vào cốc. Nước chảy tràn ra cả tay làm cô bị phỏng, cô buông tay làm vỡ cốc. Lúc này nhà sư từ tốn nói :
– Đau rồi tự khắc sẽ buông .
Vấn đề là tại sao phải đợi tổn thương thật sâu rồi mới buông?
Câu chuyện 2
– Một chàng trai đến tìm nhà sư, anh hỏi :
– Thưa thầy, con muốn buông xuôi vài thứ nhưng con do dự quá, con mệt mỏi vô cùng!
Nhà sư đưa anh ta một cái tách và bảo anh cầm, đoạn ông rót đầy tách trà nóng vừa mới pha xong.
Chàng trai nóng quá nhưng anh vẫn không buông tay, mà chuyển từ tay này sang tay kia cho đến khi nguội đi rồi uống và cảm nhận thấy rất ngon.
Lúc này nhà sư từ tốn nói :
– Cứ đau là buông, thì con đã bỏ lỡ những cái tốt đẹp sau đó rồi!
Vấn đề là tại sao… cứ đau là phải buông, trong khi còn có thể làm cho nó tốt đẹp lên?
BÀI HỌC RÚT RA
Trong cuộc đời vốn phức tạp này, chỉ có ta mới biết lúc nào nên cầm lên và bỏ xuống chuyện của chính mình mà thôi.
Nguồn: sưu tầm