LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES

SHARE:


Tôi chờ đợi trong một thời gian tưởng chừng bất tận, và chẳng có gì xảy ra. Tôi nhìn quanh và đột nhiên nhận thấy đang ở trên một điểm cao nhất của những dãy núi. Quanh tôi là những đỉnh núi và những vách đá cheo leo, với những cảnh quan đẹp không thể tả.
Có một chuyển động thu hút sự chú ý của tôi. Rất xa, ở phía nam, tôi thấy người lính đang bước đi một cách lặng lẽ, súng trên vai. Y đã bị bắt giữ bởi thuộc hạ của Jensen.
Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy an tâm, và tôi ngạc nhiên khi thấy mình cười lặng lẽ. Tôi đã thoát chết! Tôi ngồi xuống, duỗi hai chân, và thích thú với phút giây đó. Tôi muốn ở mãi nơi này, dưới bầu trời xanh này.
Hiện diện kề cận, hay đúng hơn là cảm giác kề cận, với những ngọn đồi xanh nhạt ở xa khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cũng có cảm giác đó đối với những đám mây trắng đang ngang qua trên tôi. Tưởng như tôi có thể chạm tay vào chúng.
Khi đưa tay ra, tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cơ thể tôi. Hai bàn tay tôi vươn ra một cách dễ dàng, không chút cố gắng. Trong chớp mắt, từ tư thế ngồi, tôi đứng thẳng dậy. Mọi sự đều nhẹ bỗng.

Ở phương xa, tôi thấy trăng lưỡi liềm đang lặn; lơ lửng ở chân trời. Ngay tức khắc, tôi hiểu ra lý do. Ở cách xa hàng tỉ kilômet, mặt trời chỉ chiếu sáng phần trên của trăng, và tôi không thấy chính xác điểm tiếp cận của ánh sáng. Khám phá đó làm cho ý thức của tôi trở nên bén nhạy hơn.
Tôi tưởng tượng trăng đã biến mất khỏi bán cầu bên này của trái đất, và tôi thấy hình ảnh của nó khi nó xuất hiện ở bên kia, ở phía tây. Rồi tôi hình dung nó ở phía đối xứng chỗ tôi đang đứng: một vầng trăng tròn vì mặt trời, chiếu sáng toàn bộ bề mặt của mặt trăng.
Tầm nhìn đó lay tỉnh tôi và tôi cảm thấy lưng tôi trở nên nhẹ hơn, khi tôi hiểu rằng không gian ở trên đầu tôi cũng là không gian ở dưới chân tôi, ở phía bên kia trái đất. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thực sự trải nghiệm về cấu tạo hình cầu của trái đất.
Phát hiện đó làm tôi thích thú, nhưng đồng thời tôi cảm thấy nó có vẻ bình thường và tự nhiên. Tôi chỉ có một ao ước: được lơ lửng, trôi nổi trong một không gian mà tôi cảm thấy mình trải dài theo mọi hướng. Tôi không có cái cảm giác thông thường là cưỡng lại trọng trường, trái lại tôi cảm thấy được chống đỡ bởi một cảm giác nhẹ bỗng nào đó ở bên trong, tựa như một khí cầu lơ lửng trên mặt đất.

Tôi lại ngồi xuống trên mỏm đá, và một lần nữa mọi sự có vẻ kề cận tôi: mỏm đá nơi tôi ngồi, những gốc cây trên các sườn dốc, núi non ở chân trời. Khi nhìn những cành lá đong đưa nhẹ nhàng trong gió, tôi cảm thấy chuyển động của chúng như là chuyển động của tôi, như thể chúng là tóc của tôi, như cơ thể của tôi là đầu mút của một thân xác lớn được hình thành bởi tất cả những sự vật hữu hình. Toàn bộ vũ trụ được nhìn qua đôi mắt của tôi.
Cảm nghĩ đó khơi dậy ký ức. Tôi nhớ lại mọi sự việc, ở bên kia chuyến đi này, ở bên kia thời thơ ấu của tôi và cả sự ra đời của tôi. Tôi biết cuộc đời tôi không bắt đầu bằng sự hiện hữu của tôi trên trái đất này, mà sớm hơn trước đó, với sự hình thành thực thể mà tôi đang là, hình thành thân xác đích thực của tôi, như của chính vũ trụ.

Thuyết tiến hoá là điều luôn làm tôi chán ngấy, nhưng những thị kiến vừa rồi khiến tôi nhớ lại tất cả những gì mà mình đã đọc về vấn đề đó, kể cả những tranh luận với người bạn trông rất giống Reneau. Tiến hoá luận là lĩnh vực ưa thích của anh ta.
Toàn bộ kiến thức hình như tan biến với một ký ức đích thực về các sự việc. Tôi nhớ về quá khứ, và điều đó cho tôi hiểu sự tiến hoá dưới một ánh sáng mới.
Tôi nhìn thấy vật chất đầu tiên bùng nổ trong vũ trụ, và tôi thấy, như mặc khải thứ ba giải thích, là nó không thực sự có tính vật chất. Đó chỉ là năng lượng đang dao động, và vào lúc đầu, nó tồn tại trong loại hình dao động sơ cấp của nó.
Tôi thấy những nguyên tử hydro xoay quanh nhau như thể nguyên tắc chính yếu của năng lượng là tìm kiếm một chuyển động tiến đến trạng thái phức tạp hơn.
Rồi những ngôi sao đầu tiên ra đời, tự phá huỷ và nổ tung, phát tán hydro và heli vừa được tạo ra vào vũ trụ. Hydro và heli xoay quanh nhau cho đến khi nhiệt độ đủ cao để hình thành những ngôi sao khác.

Và cứ tiếp tục như thế, cho đến khi vật chất hình thành và phát tán khắp nơi. Vật chất được hình thành từ năng lượng, chuẩn bị cho giai đoạn tiến hoá kế tiếp là sự sống.
Bị giam hãm trong thế giới thuỷ sinh, sự sống chia thành hai loại hình. Một loại hình, mà chúng ta gọi là thực vật, sống bằng chất vô cơ. Một loại hình khác mà chúng ta gọi là động vật, thì chỉ hấp thụ sự sống hữu cơ. Ở đỉnh cao của đời sống động vật, xuất hiện loài người.
Vào lúc đó, thị kiến của tôi biến mất; trong thoáng chốc, tôi đã trông thấy toàn bộ quá trình tiến hoá, lịch sử của vật chất, như được điều khiển bởi một chương trình đưa nó đến những tần số dao động cao hơn, qua nhiều giai đoạn, trong khi tạo ra những điều kiện đúng và đủ để cho chúng ta, con người, có thể xuất hiện.
Ngồi ở đây, trên núi này, tôi hiểu về mặt vật chất bằng cách nào sự tiến hoá đó liên quan đến loài người. Ở một giai đoạn cao hơn, sự tiến hoá đó được gắn liền với việc trải nghiệm những trùng hợp ngẫu nhiên của đời sống. Một điều gì đó trong những trùng hợp ngẫu nhiên khiến chúng ta tiến lên phía trước trong đời sống, và tạo ra một dao động cao hơn. Nhưng dẫu cố tìm hiểu, điều đó vượt khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi đã ngồi khá lâu trên mũi đất, say sưa với cảm giác yên bình và mãn nguyện. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng mặt trời đang khuất ở phương tây, và ở phía tây bắc, cách tôi khoảng hai hoặc ba kilômet, có một thị trấn. Tôi thấy rõ những mái nhà, con đường men theo sườn núi phía tây hướng về thị trấn.
Tôi đứng dậy và đi xuống những mỏm đá. Tôi cười lớn tiếng vì thấy mình gắn liền với cảnh quan, và có cảm giác đang đi dọc theo thân xác mình, và có thể khám phá những điều bí ẩn. Cảm giác đó quả là kỳ lạ.
Tôi xuống đường trũng, đi dọc theo những cây xanh. Mặt trời hoàng hôn để lại những vùng âm u rộng lớn trên mặt đất rừng. Tôi dừng lại để nhìn rõ hơn cây cỏ, tập trung tầm nhìn vào cái đẹp và những hình thể của chúng. Lúc đó, tôi thấy những ánh sáng trắng và một loại khí vô hình màu hồng bao quanh từng thảo mộc.
Tôi tiếp tục di chuyển và đến một dòng suối phát ra một ánh sáng màu xanh nhạt. Dòng suối này làm tôi tràn ngập thanh thản. Sau đó, tôi tới một thung lũng, leo lên sườn dốc đối diện, và cuối cùng ra đến con đường Tôi bước đi một cách tự nhiên về hướng bắc.

Xa hơn, phía trước, tôi thấy bóng của một người mặc áo nhà dòng đang khuất dần ở ngã rẽ. Hình ảnh đó khiến tôi thắc mắc. Không chút sợ hãi, tôi chạy về phía ông. Tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy ông đã mất hút. Ở phía phải, có một con đường nhánh, tiến vào thung lũng theo hướng ngược lại, nhưng ở đó cũng chẳng có bóng người. Tôi tiếp tục tiến theo con đường chính: chẳng có ai! Tôi nghĩ đến việc quay trở lại để đi theo con đường nhánh. Nhưng như thế, tôi sẽ không về được thị trấn nên tôi vẫn tiếp tục đi, trong khi không ngưng nghĩ đến con đường thánh.
Đi được một trăm mét, khi đến một ngã rẽ thứ hai, tôi nghe có nhiều tiếng xe: qua các cành cây, tôi thấy có một đoàn xe quân sự đang lao nhanh đến. Tôi ngập ngừng, trong thoáng chốc nghĩ rằng có thể ở yên trên đường, nhưng rồi tôi bỗng nhớ đến nỗi khiếp sợ mà tôi đã trải khi nghe tiếng súng trên núi.
Tôi nhảy ra khỏi con đường và nép mình bên lề đường; mười chiếc Jeep lao nhanh qua. Chẳng ai trông thấy tôi. Khi đoàn xe đã đi khỏi, tôi bò đến một gốc cây lớn.
Tôi run rẩy; cảm giác an bình đã rời khỏi tôi. Nỗi khiếp sợ đã quay lại khiến dạ dày tôi quặn thắt. Sau đó, tôi lại men đến con đường, và hình ảnh hai chiếc Jeep đang lao đến từ xa khiến tôi phải một lần nữa lăn mình vào cỏ. Tôi cảm thấy buồn nôn.

Lần này, tôi cố lánh xa con đường và quay về nơi xuất phát, thận trọng tiến bước để đến con đường nhánh. Lắng nghe những tiếng động, tôi quyết định quay về di chuyển trong rừng, men theo con đường, để thung lũng. Tôi cảm thấy tâm trạng nặng nề. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì? Tại sao mình đi theo con đường này? Hãy thận trọng, tôi có thể gặp nguy hiểm.
Tôi đột ngột dừng lại. Tôi thấy vị linh mục đang ở phía trước tôi, cách ba chục mét. Ông đang ngồi dưới một gốc cây lớn, bao quanh bởi những tảng đá. Tôi đứng lặng nhìn ông khi ông mở mắt ra và nhìn tôi. Tôi sững người, nhưng ông ra hiệu cho tôi đến gần.
Tôi thận trọng bước đến. Ông hoàn toàn bất động. Khoảng ngũ tuần, ông là một người cao gầy, với mái tóc cắt ngắn có màu xanh như mắt ông.

Ông nói bằng một thứ tiếng Anh lưu loát:
– Hình như anh đang cần được giúp đỡ?
– Ông là ai?
– Linh mục Sanchez. Còn anh?
Trong khi quỳ một chân, bởi đã kiệt sức, tôi cho ông biết lai lịch của tôi và nơi tôi xuất phát.
Ông hỏi:
– Có phải anh liên quan đến chuyện đã xảy ra tại Cula?
Tôi nói bằng một giọng mệt mỏi, không biết mình có nên tin ông hay không:
Linh mục biết gì về chuyện đó?
– Tôi biết chính phủ dứt khoát không muốn công bố Bản Sách Cổ Chép Tay.
Tại sao chứ?
Sanchez đứng dậy:
– Hãy theo tôi. Trụ sở hội truyền giáo của chúng tôi ở gần đây. Anh sẽ được an toàn.
Tôi đứng lên một cách khó nhọc. Biết không còn một lựa chọn nào khác, tôi gật đầu. Linh mục từ tốn dẫn tôi đi. Ông rất lịch sự và thận trọng cân nhắc từng lời:
Binh lính còn truy lùng anh không?
– Tôi không biết nữa.
– Sau một lúc im lặng, linh mục nói:

Có phải anh đang đi tìm Bản Sách Cổ Chép Tay. – Không, tôi không tìm kiếm nữa. Tôi chỉ muốn sống sót để trở về nhà.
Linh mục mỉm cười và gật đầu. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tin tưởng ở ông. Tình người và sự quan tâm của ông dành cho tôi khiến tôi cảm động. Ông làm tôi nhớ đến Wil.
Chúng tôi đến trụ sở hội truyền giáo, một cụm nhà nhỏ bao quanh một cái sân và một nhà thờ nhỏ, ở một địa điểm rất đẹp. Sanchez nói với những linh mục khác bằng tiếng Tây Ban Nha, và những linh mục đó vội vã ra đi.
Tôi muốn biết họ đi đâu, nhưng cảm thấy quá mệt; Sanchez đưa tôi vào một căn nhà gồm hai phòng và một buồng nhỏ; lửa đang cháy trong lò sưởi. Theo sau chúng tôi là một linh mục, tay bưng một cái khay có nhiều bánh mì và một liễn đựng xúp bốc khói. Tôi ăn trong khi Sanchez lịch sự ngồi cạnh tôi. Rồi, theo lời mời của ông, tôi nằm dài trên một trong những cái giường và ngay sau đó, chìm vào giấc ngủ.
Khi ra sân, tôi nhận thấy mọi thứ ở đây đều rất sạch. Những lối đi trải sỏi được viền bằng những loài cây chọn một cách khéo léo; không một cây nào bị cắt tỉa.

🍀🍂💝🍂🍀
Trích: LỜI TIÊN TRI NÚI ANDES – JAMES REDFIELD
Người dịch: Lê Thành – NXB Hồng Đức 2013

Post: Thường An

SHARE: