SHARE:
The goal of Shin Buddhism’s central practice, nembutsu, is not to attain buddhahood for ourselves, says Jeff Wilson, but to express gratitude for all we have received.
By Jeff Wilson
I visit a lot of Buddhist temples and groups in North America, and it’s pretty common for people to ask, “So, what’s your practice?” It’s a sort of icebreaker in the Buddhist world. I think my answer tends to surprise some folks, though. As a Shin Buddhist, my primary practice isn’t meditation, sutra study, ritual, or precepts. All of these can be valuable, of course, but in Shin Buddhism our main focus is the practice of gratitude. This sets us apart from many other Buddhists. We don’t practice to achieve anything—not enlightenment, good karma, a favorable rebirth, or material rewards. We practice simply to give thanks for what we have received. It’s a small shift in one’s perspective, but when pursued, it can be transformative.
From the point of view of the dharma, we can see that each being exists within an inconceivable network of support from all things. Whether it’s the attainment of buddhahood or the simple act of drawing a breath, our every action is assisted by forces beyond the ego-self. As we become aware of our interconnectedness, we gain some perspective of our karmic limitations. Accomplishments we counted as our own successes turn out to be due to the myriad benefits received from others. Pulling on our bootstraps, we discover that someone else made the boots and the straps, and fed and nurtured us until we were ready to pull. Our own efforts are imperfect and cannot succeed unless countless others are involved. This awareness gives rise to a sense of humility about our limitations and patience in the face of others’ imperfections. It also cultivates a sense of humor about our shortcomings and those of others.
For Shin Buddhists, being aware of our interconnectedness involves being aware of how power-beyond-self is always nurturing and supporting us. Part of the Pure Land tradition, Shin Buddhists believe this power that comes from beyond the ego-self is provided by Amida Buddha, the limitless compassion and wisdom that benefits us all. Naturally, thankfulness wells up inside of us as we awaken to this ever-present gift.
With this awareness, Shin Buddhists say the nembutsu in gratitude. The nembutsu is a phrase, Namu Amida Butsu, that expresses our happiness and thankfulness. It isn’t a mantra or a prayer—it doesn’t accomplish anything other than letting out that bottled-up gratitude in a joyful utterance. When we say Namu Amida Butsu, we aren’t begging to get into the Pure Land or trying to win favors with the Buddha. We are saying, “How wonderful to receive so bountifully! Thank you very much!” I find that Buddhists in lineages other than the Pure Land schools often misunderstand this point.
Saying the nembutsu is just the most visible edge of a grateful life. On a deeper level, our practice is to respond thankfully in all areas of our lives. Every day brings innumerable gifts— life, love, nourishment, shelter, challenges, friendship, and more—and is an opportunity to recall our indebtedness as we reflect within ourselves. On a basic level, we try to remember the presence of power-beyond-self in our lives, say the nembutsu, and do our best to give back by being patient, helpful, and caring.
This practice of gratitude traces back about eight hundred years to premodern Japan and a Japanese monk named Shinran, who founded a new Buddhist school with his wife, Eshinni. After spending twenty years at Mt. Hiei, the center of Buddhist studies of that era in Japan, Shinran came to the insight that meditation, precepts, and other rigorous practices often subtly reinforce our egos. He saw that if we become good at sitting still for long periods of time, we may start thinking, “Wow, I’m a great meditator. Too bad all the other people out there don’t have my capacity.” Likewise, he saw that a glimpse of emptiness often leads us to believe that we are more enlightened than normal people, and that if we manage to adhere to strict precepts, we tend to slip into thinking, “I’m a good person, and people who don’t stick to the precepts are bad.” Indeed, Shinran found these sorts of attitudes in himself, and in his fellow monks as well. I know that I’m guilty of this, too.
Shinran concluded that very few of the monks he encountered, if any, were reaching levels of attainment akin to those described in the sutras. Furthermore, he felt that the exclusivity of monastic practice left behind those most in need of freedom from suffering. If Buddhist practice so often reinforced self-attachment and created divisions among people, even as practitioners believed they were making spiritual progress, then the only solution, according to Shinran, was to abandon the traditional practices altogether. Turning away from self-power, the notion that one can achieve realization through one’s own efforts, Shinran looked to power-beyond-self, taking refuge in Amida Buddha.
For Shinran, Amida Buddha was the embodiment of power-beyond-self. In the hundreds of Mahayana sutras discussing Amida and his Pure Land, he is described as infinite light and life (the meaning of Amitabha and Amitayus, the Sanskrit forms of his name), which represent unlimited wisdom and compassion. Pure Land motifs and practices are part of virtually all Mahayana schools of Buddhism, in Tibet, China, and elsewhere; every day, Tibetan lamas visualize Amida Buddha, Zen monks chant his name during funerals, and Fo Guang Shan nuns in Taiwan seek to create his Pure Land here in this life. In Japan, these teachings became the basis of several distinct Buddhist sects, included those founded by Shinran and his teacher, Honen.
Shinran taught that Amida is the Buddha in his dharmakaya form—his ultimate, liberated nature—and that the Pure Land is a poetic description of nirvana. Putting the insights of Mahayana Buddhism into a narrative format, he described how Amida vowed to embrace all beings, no matter how bad or good, and liberate them from their greed and delusion. According to the stories contained in the sutras, this liberation for all is something that Amida accomplished ten kalpas ago—a time so ancient it is almost beyond reckoning. Shinran advanced his interpretation further, stating that “Amida seems to be a Buddha more ancient than kalpas as countless as the atoms of the universe.” This meant that Amida’s “vow” transcended history altogether and was thus timelessly true.
Shinran understood Amida as buddhanature. As he puts it, “Buddhanature is none other than Tathagata [Buddha]. This Tathagata pervades the countless worlds; it fills the hearts and minds of the ocean of all beings. Thus, plants, trees, and land all attain buddhahood.”
Liberation is therefore always naturally available and needn’t be chased after endlessly. Shinran taught that we must give up attachment to our ego-laden efforts to become enlightened and relax back into the embrace of inconceivable wisdom and never-abandoning compassion. In this way, we are freed from our anxieties and pettiness. Our practice, then, stops being about attaining buddhahood for ourselves and instead becomes about expressing gratitude for all that we have received. This is a way of life that deepens as the years pass; as Shinran put it, “My joy grows even fuller, my gratitude and indebtedness ever more compelling.” Buddhist practice is transformed into an act of pure expressiveness that puts our inner feelings into word and deed through the utterance of the nembutsu and other acts of gratitude.
Other Pure Land Buddhist masters, including Shinran’s own beloved teacher, Honen, stressed the importance of anticipating the last moment of one’s life, when Amida would rescue us from our sorrows and take us to be reborn in the Pure Land. In contrast, Shinran’s interpretation was that by having a trusting heart, we experience the joy that accompanies birth in the Pure Land during this life, rather than waiting anxiously for liberation in the future. When the end of life does arrive, our karmic entanglements are unraveled as we are released into the bliss of the Pure Land, the realm of nirvana. However, Shinran’s vision of the Pure Land is far from a heavenly resting place. Instead, he taught that we immediately return in innumerable forms to free those still trapped in suffering, eternally working on behalf of others.
Pure Land teachings electrified medieval Japan, leading to popularity as well as persecution. Seen as a threat to the establishment, Honen and a group of his students, including Shinran, were stripped of their Buddhist credentials and exiled from Kyoto for several years. But Shin-ran never ceased teaching, and after his death his daughter founded a temple in his memory, which eventually led to the development of the Shin school of Pure Land Buddhism. Over time, it grew to have an enormous impact on Japanese society. Much of its appeal came from the fact that anyone could be involved, even people who were traditionally excluded from advanced Buddhist practice, such as women, peasants, fishermen, hunters, soldiers, outcasts, prostitutes, and others who were not allowed in the monasteries.
Today, Shin is the form of Buddhism with by far the most adherents in Japan, the second largest being Jodo Shu, the Pure Land school founded by Shinran’s teacher, Honen. In the late 1800s, Shin Buddhism came to Hawaii and North America, and today there are more than a hundred temples, many of them more than a century old, in the United States and Canada. Their members include people who are now fourth- and fifth-generation Western Buddhists. During that long North American history, they have often been at the forefront of developments in American Buddhism—making Buddhist arguments for labor rights, giving Gary Snyder and Jack Kerouac their first taste of living Buddhism, founding the first Buddhist seminary in the West, performing the first Buddhist same-sex marriages, developing the first Buddhist prison ministries, and innovating other forms of what has come to be called engaged Buddhism.
A lot has changed since those early Buddhist pioneers brought the dharma to our shores. It’s wonderful how many Buddhist options there are for people in the West these days, everything from intense three-year retreats to mindfulness practice for dealing with everyday stress. But for those who can’t seem to master meditation, or have trouble perfecting strict precepts, or are looking for a Buddhist path that says, “Just as you are, you are affirmed and included,” Shin Buddhism is still here offering an ancient tradition designed to help them in their lives. Regardless of what path an individual decides to take, Shin Buddhists believe we will all be born together in the Pure Land—liberation—and become bodhisattvas who work to care for all suffering beings. It’s a path designed for the ordinary foolish being like myself—and perhaps that is what I’m most grateful for of all.
JEFF WILSON
Jeff Wilson cho biết mục đích của pháp môn trung tâm của Phật giáo Chân tông là niệm Phật, không phải là để đạt được quả vị Phật cho chính mình, mà là để bày tỏ lòng biết ơn đối với tất cả những gì chúng ta đã nhận được.
Bởi Jeff Wilson
Tôi đến thăm rất nhiều ngôi chùa và nhóm Phật giáo ở Bắc Mỹ, và mọi người thường hỏi, “Vậy, bạn thực hành như thế nào?” Đó là một kiểu phá băng trong thế giới Phật giáo. Tuy nhiên, tôi nghĩ câu trả lời của tôi có thể khiến một số người ngạc nhiên. Là một Phật tử Shin, thực hành chính của tôi không phải là thiền định, nghiên cứu kinh điển, nghi lễ hay giới luật. Tất nhiên, tất cả những điều này đều có giá trị, nhưng trong Phật giáo Shin, trọng tâm chính của chúng tôi là thực hành lòng biết ơn . Điều này khiến chúng tôi khác biệt với nhiều Phật tử khác. Chúng tôi không thực hành để đạt được bất cứ điều gì – không phải sự giác ngộ, nghiệp tốt, sự tái sinh thuận lợi hay phần thưởng vật chất. Chúng tôi thực hành chỉ đơn giản là để biết ơn những gì chúng tôi đã nhận được. Đó là một sự thay đổi nhỏ trong quan điểm của một người, nhưng khi theo đuổi, nó có thể biến đổi.
Theo quan điểm của giáo lý, chúng ta có thể thấy rằng mỗi chúng sinh tồn tại trong một mạng lưới hỗ trợ không thể tưởng tượng được từ mọi thứ. Cho dù đó là việc đạt được quả vị Phật hay hành động đơn giản là hít một hơi thở, mọi hành động của chúng ta đều được hỗ trợ bởi các lực lượng vượt ra ngoài bản ngã. Khi chúng ta nhận thức được sự kết nối của mình, chúng ta có được một số góc nhìn về những hạn chế nghiệp chướng của mình. Những thành tựu mà chúng ta coi là thành công của riêng mình hóa ra là do vô số lợi ích nhận được từ người khác. Khi tự mình kéo dây giày, chúng ta phát hiện ra rằng có người khác đã tạo ra đôi giày và dây đeo, và nuôi dưỡng chúng ta cho đến khi chúng ta sẵn sàng kéo. Những nỗ lực của riêng chúng ta là không hoàn hảo và không thể thành công nếu không có vô số người khác tham gia. Nhận thức này làm nảy sinh cảm giác khiêm nhường về những hạn chế của chúng ta và sự kiên nhẫn trước sự không hoàn hảo của người khác. Nó cũng nuôi dưỡng khiếu hài hước về những thiếu sót của chúng ta và của người khác.
Đối với những người theo Phật giáo Shin, việc nhận thức được sự kết nối của chúng ta bao gồm việc nhận thức được sức mạnh vượt ra ngoài bản ngã luôn nuôi dưỡng và hỗ trợ chúng ta. Một phần của truyền thống Tịnh Độ, những người theo Phật giáo Shin tin rằng sức mạnh này đến từ bên ngoài bản ngã được cung cấp bởi Đức Phật A Di Đà, lòng từ bi và trí tuệ vô hạn mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta. Một cách tự nhiên, lòng biết ơn trào dâng bên trong chúng ta khi chúng ta thức tỉnh với món quà luôn hiện hữu này.
Với nhận thức này, Phật tử Chân tông niệm Phật để tỏ lòng biết ơn. Niệm Phật là một cụm từ, Namu Amida Butsu , thể hiện niềm hạnh phúc và lòng biết ơn của chúng ta. Nó không phải là một câu thần chú hay một lời cầu nguyện—nó không đạt được điều gì khác ngoài việc giải tỏa lòng biết ơn bị kìm nén đó trong một lời nói vui vẻ. Khi chúng ta niệm Namu Amida Butsu , chúng ta không cầu xin để được vào Cõi Tịnh Độ hay cố gắng giành được sự ưu ái của Đức Phật. Chúng ta đang nói, “Thật tuyệt vời khi nhận được nhiều như vậy! Cảm ơn Ngài rất nhiều!” Tôi thấy rằng những Phật tử trong các dòng dõi khác ngoài các trường phái Tịnh Độ thường hiểu sai quan điểm này.
Niệm Phật chỉ là khía cạnh dễ thấy nhất của một cuộc sống biết ơn. Ở cấp độ sâu hơn, việc thực hành của chúng ta là đáp lại một cách biết ơn trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Mỗi ngày đều mang đến vô số món quà—cuộc sống, tình yêu, sự nuôi dưỡng, nơi trú ẩn, thử thách, tình bạn, v.v.—và là cơ hội để nhớ lại món nợ của chúng ta khi chúng ta phản ánh bên trong chính mình. Ở cấp độ cơ bản, chúng ta cố gắng nhớ đến sự hiện diện của sức mạnh vượt ra ngoài bản thân trong cuộc sống của mình, niệm Phật và cố gắng hết sức để đền đáp bằng cách kiên nhẫn, hữu ích và quan tâm.
Thực hành lòng biết ơn này có nguồn gốc từ khoảng tám trăm năm trước thời Nhật Bản tiền hiện đại và một nhà sư Nhật Bản tên là Shinran, người đã thành lập một trường phái Phật giáo mới cùng với vợ mình, Eshinni. Sau khi dành hai mươi năm tại Núi Hiei, trung tâm nghiên cứu Phật giáo của thời đại đó tại Nhật Bản, Shinran đã đi đến nhận thức rằng thiền định, giới luật và các thực hành nghiêm ngặt khác thường củng cố bản ngã của chúng ta một cách tinh vi. Ông thấy rằng nếu chúng ta giỏi ngồi yên trong thời gian dài, chúng ta có thể bắt đầu nghĩ rằng, “Ồ, tôi là một thiền giả tuyệt vời. Thật đáng tiếc khi tất cả những người khác ngoài kia không có khả năng như tôi”. Tương tự như vậy, ông thấy rằng một thoáng trống rỗng thường khiến chúng ta tin rằng mình giác ngộ hơn những người bình thường và nếu chúng ta cố gắng tuân thủ các giới luật nghiêm ngặt, chúng ta có xu hướng rơi vào suy nghĩ rằng, “Tôi là một người tốt, và những người không tuân thủ giới luật là xấu”. Thật vậy, Shinran đã tìm thấy những thái độ như vậy ở chính mình và ở cả những nhà sư đồng tu của mình. Tôi biết rằng tôi cũng phạm phải điều này.
Shinran kết luận rằng rất ít nhà sư mà ông gặp, nếu có, đạt đến trình độ thành tựu tương tự như những gì được mô tả trong kinh điển. Hơn nữa, ông cảm thấy rằng tính độc quyền của việc thực hành tu viện đã bỏ lại những người cần nhất để thoát khỏi đau khổ. Nếu việc thực hành Phật giáo thường củng cố sự tự chấp và tạo ra sự chia rẽ giữa mọi người, ngay cả khi những người thực hành tin rằng họ đang tiến bộ về mặt tâm linh, thì giải pháp duy nhất, theo Shinran, là từ bỏ hoàn toàn các thực hành truyền thống. Quay lưng lại với sức mạnh của bản thân, quan niệm rằng một người có thể đạt được sự chứng ngộ thông qua nỗ lực của chính mình, Shinran hướng đến sức mạnh vượt ra ngoài bản thân, quy y vào Đức Phật A Di Đà.
Đối với Shinran, Đức Phật A Di Đà là hiện thân của sức mạnh vượt ngoài bản ngã. Trong hàng trăm kinh điển Đại thừa thảo luận về A Di Đà và Tịnh độ của ngài , ngài được mô tả là ánh sáng và sự sống vô hạn (ý nghĩa của A Di Đà và Amitayus, dạng tiếng Phạn của tên ngài), tượng trưng cho trí tuệ và lòng từ bi vô hạn. Các họa tiết và thực hành Tịnh độ là một phần của hầu như tất cả các trường phái Phật giáo Đại thừa, ở Tây Tạng, Trung Quốc và những nơi khác; hàng ngày, các lạt ma Tây Tạng hình dung Đức Phật A Di Đà, các nhà sư Thiền tông tụng tên ngài trong các đám tang, và các nữ tu Phật Quang Sơn ở Đài Loan tìm cách tạo ra Tịnh độ của ngài ngay tại kiếp này. Ở Nhật Bản, những lời dạy này đã trở thành nền tảng của một số giáo phái Phật giáo riêng biệt, bao gồm cả những giáo phái do Shinran và thầy của ông, Honen sáng lập.
Shinran dạy rằng A Di Đà là Đức Phật trong hình thức dharmakaya của ngài —bản chất giải thoát tối thượng của ngài—và rằng Tịnh Độ là một mô tả đầy chất thơ về niết bàn. Đưa những hiểu biết sâu sắc của Phật giáo Đại thừa vào một định dạng tường thuật, ngài mô tả cách A Di Đà thề sẽ ôm trọn tất cả chúng sinh, bất kể xấu hay tốt, và giải thoát họ khỏi lòng tham và ảo tưởng của họ. Theo những câu chuyện trong kinh, sự giải thoát cho tất cả này là điều mà A Di Đà đã hoàn thành cách đây mười kiếp —một thời gian cổ xưa đến mức gần như không thể tính toán được. Shinran đã đưa ra lời giải thích của mình xa hơn, tuyên bố rằng “A Di Đà dường như là một vị Phật cổ xưa hơn nhiều kiếp, vô số như các nguyên tử của vũ trụ.” Điều này có nghĩa là “lời thề” của A Di Đà đã vượt qua lịch sử hoàn toàn và do đó là sự thật vượt thời gian.
Shinran hiểu A Di Đà là Phật tính. Như ngài nói, “Phật tính không gì khác hơn là Như Lai [Phật]. Như Lai này thấm nhuần vô số thế giới; nó lấp đầy trái tim và tâm trí của đại dương của tất cả chúng sinh. Do đó, cây cối, cây cối và đất đai đều đạt được Phật tính.”
Do đó, sự giải thoát luôn luôn có sẵn một cách tự nhiên và không cần phải theo đuổi vô tận. Shinran dạy rằng chúng ta phải từ bỏ sự bám chấp vào những nỗ lực đầy bản ngã của mình để trở nên giác ngộ và thư giãn trở lại trong vòng tay của trí tuệ vô biên và lòng từ bi không bao giờ từ bỏ. Theo cách này, chúng ta được giải thoát khỏi những lo lắng và sự nhỏ nhen của mình. Khi đó, việc thực hành của chúng ta không còn là đạt được quả vị Phật cho bản thân mà thay vào đó trở thành việc bày tỏ lòng biết ơn đối với tất cả những gì chúng ta đã nhận được. Đây là một cách sống sâu sắc hơn theo năm tháng; như Shinran đã nói, “Niềm vui của tôi ngày càng trọn vẹn hơn, lòng biết ơn và sự mắc nợ của tôi ngày càng thôi thúc hơn”. Việc thực hành Phật giáo được chuyển thành một hành động biểu đạt thuần túy, đưa cảm xúc bên trong của chúng ta vào lời nói và hành động thông qua việc thốt ra niệm Phật và các hành động biết ơn khác.
Các bậc thầy Phật giáo Tịnh Độ khác, bao gồm cả vị thầy yêu quý của Shinran, Honen, đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc mong đợi khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, khi Amida sẽ giải cứu chúng ta khỏi nỗi buồn và đưa chúng ta đến tái sinh ở Tịnh Độ. Ngược lại, Shinran giải thích rằng bằng cách có một trái tim tin tưởng, chúng ta trải nghiệm niềm vui đi kèm với sự tái sinh ở Tịnh Độ trong cuộc đời này, thay vì lo lắng chờ đợi sự giải thoát trong tương lai. Khi cuộc sống kết thúc, những vướng mắc nghiệp chướng của chúng ta được tháo gỡ khi chúng ta được giải thoát vào cõi phúc của Tịnh Độ, cõi niết bàn. Tuy nhiên, tầm nhìn của Shinran về Tịnh Độ không phải là nơi an nghỉ trên thiên đường. Thay vào đó, ông dạy rằng chúng ta ngay lập tức trở lại dưới vô số hình dạng để giải thoát những người vẫn còn mắc kẹt trong đau khổ, mãi mãi làm việc vì người khác.
Giáo lý Tịnh Độ đã làm chấn động Nhật Bản thời trung cổ, dẫn đến sự nổi tiếng cũng như sự đàn áp. Được coi là mối đe dọa đối với sự thành lập, Honen và một nhóm học trò của ông, bao gồm cả Shinran, đã bị tước bỏ chứng chỉ Phật giáo và bị lưu đày khỏi Kyoto trong nhiều năm. Nhưng Shin-ran không bao giờ ngừng giảng dạy, và sau khi ông qua đời, con gái ông đã thành lập một ngôi chùa để tưởng nhớ ông, điều này cuối cùng đã dẫn đến sự phát triển của trường phái Phật giáo Tịnh Độ Shin. Theo thời gian, nó đã phát triển và có tác động rất lớn đến xã hội Nhật Bản. Phần lớn sự hấp dẫn của nó đến từ thực tế là bất kỳ ai cũng có thể tham gia, ngay cả những người theo truyền thống bị loại trừ khỏi việc thực hành Phật giáo nâng cao, chẳng hạn như phụ nữ, nông dân, ngư dân, thợ săn, binh lính, người bị ruồng bỏ, gái mại dâm và những người khác không được phép vào tu viện.
Ngày nay, Shin là hình thức Phật giáo có nhiều tín đồ nhất ở Nhật Bản, lớn thứ hai là Jodo Shu, trường phái Tịnh độ do thầy của Shinran, Honen sáng lập. Vào cuối những năm 1800, Phật giáo Shin đã đến Hawaii và Bắc Mỹ, và ngày nay có hơn một trăm ngôi chùa, nhiều ngôi chùa trong số đó đã hơn một thế kỷ tuổi, tại Hoa Kỳ và Canada. Các thành viên của họ bao gồm những người hiện là Phật tử phương Tây thế hệ thứ tư và thứ năm. Trong suốt lịch sử lâu dài của Bắc Mỹ đó, họ thường đi đầu trong các hoạt động phát triển của Phật giáo Hoa Kỳ—đưa ra các lập luận Phật giáo cho quyền lao động, mang đến cho Gary Snyder và Jack Kerouac lần đầu tiên được nếm trải Phật giáo sống động, thành lập chủng viện Phật giáo đầu tiên ở phương Tây, thực hiện các cuộc hôn nhân đồng giới Phật giáo đầu tiên, phát triển các mục vụ nhà tù Phật giáo đầu tiên và đổi mới các hình thức khác của cái được gọi là Phật giáo dấn thân.
Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ khi những người tiên phong Phật giáo đầu tiên mang giáo lý đến bờ biển của chúng ta. Thật tuyệt vời khi có rất nhiều lựa chọn Phật giáo dành cho mọi người ở phương Tây ngày nay, mọi thứ từ các khóa tu ba năm chuyên sâu đến thực hành chánh niệm để đối phó với căng thẳng hàng ngày. Nhưng đối với những người dường như không thể thành thạo thiền định, hoặc gặp khó khăn trong việc hoàn thiện các giới luật nghiêm ngặt, hoặc đang tìm kiếm một con đường Phật giáo nói rằng, “Bạn là chính mình, bạn được khẳng định và bao gồm”, Phật giáo Shin vẫn ở đây cung cấp một truyền thống cổ xưa được thiết kế để giúp họ trong cuộc sống của họ. Bất kể một cá nhân quyết định đi theo con đường nào, Phật tử Shin tin rằng tất cả chúng ta sẽ được sinh ra cùng nhau ở Cõi Tịnh độ—giải thoát—và trở thành những vị bồ tát làm việc để chăm sóc tất cả chúng sinh đau khổ. Đó là một con đường được thiết kế cho những chúng sinh ngu ngốc bình thường như tôi—và có lẽ đó là điều tôi biết ơn nhất trong tất cả.
JEFF WILSON
SHARE:
Ban biên tập website Thiện Tri Thức chúng tôi chân thành cám ơn các trang mạng, các tác giả cùng những cộng tác viên , các bạn đọc đã cho phép chúng tôi trích đăng và gửi bài tới trang nhà chúng tôi. Những ý kiến đóng góp và bài viết xin gửi về email [email protected].
Mong mọi sự tốt lành!
© Bản quyền 2021 THIỆN TRI THỨC | Thiết kế bởi TIGONSYS