Great Penetrating and Supreme Wisdom

SHARE:

A monk asked Master Rang of Xingyang, “The Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom sat at the site of enlightenment for ten kalpas, but buddhadharma did not appear to him. How was it that he did not achieve the buddha path?”Master Rang replied, “This question is most appropriate.”

The monk said, “Since he sat at the site of enlightenment for ten eons, or kalpas, why did he not achieve the buddha path?”
Rang said, “Because he did not.”

WUMEN ’S  COMMENT
You may know the old barbarian, but you are not allowed to understand him. If an ordinary person knows, he becomes a sage. If a sage understands, he becomes an ordinary person.

Putting the body at ease is not as good as putting the mind to rest. If you can put to rest the mind, the body will not be worrisome.
If you can put to rest both body and mind, What need is there for gods and immortals to sanction or assist you?

GUO GU ’S COMMENT
One day a monk approached Chan master Xingyang Qingrang (910–80) with an obvious question known by all monks: Although the Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom sat at the site of his impending enlightenment for ten immeasurable kalpas, or eons, why was he not awakened to the truth of reality? After all, Śākyamuni Buddha sat for only six days and became enlightened on the morning of the seventh day after practicing austerity for six years. Master Qingrang basically didn’t answer him. Had he answered him, he would have diffused the momentum of practice and taken away the chance for the monk’s own awakening; the wisdom life of that monk would have been killed. Instead, Qingrang just fueled the monk’s questioning by stating, “This is a very good question; most appropriate for you to ask!” As we can see from the monk’s retort, his mind was now churning: Since he sat at the site of enlightenment for ten eons, or kalpas, why did he not achieve the buddha path? The master replied, “Because he did not.” The story does not say whether the monk got awakened by these words or not. Maybe by the end of reading this case you will be enlightened?

Wumen’s comment mentions the word barbarian, which, in medieval China, refers to anyone from the west of China. In this context it actually refers to Śākyamuni Buddha. The term is not derogatory; on the contrary, it is a polite way of addressing someone who is intimate. Chan masters often say the opposite of what they mean. So Wumen’s comment should be read as, “You may know the Buddha, but you are not allowed to understand him.” In the original Chinese, the two verbs to know and to understand have the exact same meaning here. Wumen is basically saying, “You may know him, but you are not allowed to know him.” Here lies the essence of this case.

In our information age, people come to know many things indeed. Everything is accessible. News, general knowledge, the world, and spiritual paths. In the West, many people have come to know of or have heard of the Buddha; they know that there is such a thing as the Buddha, or the Buddha way, but do they really know about the Buddha or the Buddha way? What people know perhaps most intimately is their love and hatred, likes and dislikes, their life problems, vexations, old habit tendencies. Do they know a way out of these entanglements? To sincerely strive to seek out the path of freedom from them is rare. This is why, as Wumen states, if an ordinary person knows the path of liberation, that person becomes a sage. But why does Wumen say that if a sage knows the path of liberation, he becomes an ordinary person? This is because the more you study something, the more you realize how little you really know. If you study a subject and think that you know it, then whatever you know may not be worth knowing.

Human progress—your own spiritual maturation—comes from not knowing, from being open to and discovering new things beyond what you already know. To know something is to kill the very thing one knows. If something can be reified into a “thing” to be known, then that thing is already dead—stagnant and lifeless. So if a sage thinks he knows this or that, he becomes an ordinary person. It is only ordinary people who think they know everything. You can observe this iHn daily life. Sometimes people who know a lot are very humble; they admit to what they don’t know and don’t try to conceal it. Those who try to conceal what they don’t know or exaggerate and boast about what they know are ordinary people who in fact know very little.

Wumen’s verse says, “Putting the body at ease is not as good as putting the mind to rest.” You may also observe that those people who are caught up with preserving their bodies from old age, wrinkles, and sickness are people who are not really at peace. They busy themselves with attachments to this and that.The more attached they are, the more they become agitated. If you live a healthy life cultivating your mind, freeing yourself from vexations, then the body will take care of itself and will not be a burden to you or become a source of worry. This unfortunately is not what ordinary people try to do. It is not their fault and they should not to be blamed; our whole materialist world conditions us in this way. Magazines on racks, television episodes, movies, all of them project a particular view of happiness that under most circumstances are a source of suffering. They project beautiful people, making ordinary folks who try to  imitate them feel bad about themselves, since they can never live up to those perfect images. Therefore, instead of worrying about external things like physical appearance and health, to the extent that you can, use this vehicle to understand who you are and to resolve your dis-ease. If you can put down all the issues of both body and mind, even the gods and immortals will have nothing on you. Therefore, the verse says, “What need is there for gods and immortals to sanction or assist you?”

Ordinary people always seek outside themselves for approval or assistance. They behave the same way when they come to spiritual practice. Some people practice religion to seek the approval or grace of God, while others engage in spiritual practices to experience special signs or miracles or knowledge—as if they were outside of their own being. What are all of these if not the constructs, narratives, and discourses that we’ve created throughout human history? Certainly they have helped human beings, but they have also created much suffering. If you can put to rest your attachments to your constructs, your stories of this and that, which give rise to craving and aversion, then you will be at peace. This is liberation; this is nirvāṇa. When you’re at peace, your environment will be at peace— at least to you. This is not to say that there is no objective reality out there that needs to be improved. You improve what is necessary but not through a mind of vexations: craving, aversion, and ignorance. You engage with the environment and with others with peace of mind.

The essence of this gong’an is that you are not truly at peace with yourself. To be at peace is to be content. To be content is to be free from craving. To be free from craving is to be free from aversion. To be free from aversion is to realize that awakening or buddhahood is already perfected. Yet when you relate to others, if you don’t see your own shortcomings and limitations, then you see those of others. Some people see their own flaws readily, while others don’t see any flaws at all within themselves but find fault with the world and discriminate against others. With each encounter, you automatically compartmentalize and categorize people into friend, foe, neutral, good, bad, beneficial or harmful. Little do you know that you are actually controlled by these things, because what is beneficial to one person may not be so to someone else. These deeply ingrained constructs, categories, and concepts control every one of your actions; you mistakenly think them to be who you are, to be what defines you. Because of your attachments to them, you lose sight of reality, how things really are, thus creating problems for yourself and those around you. The source of the challenges and difficulties you have with others, and those that you face within yourself, is gaining and losing, a sense of lacking, self-disparaging thoughts such as thinking you’re not good enough to do this or that. But the truth is that, with your shortcomings, knowledge, and experiences, you are perfect just as you are. It is not that you look perfect or have no vexations or flaws but that you are perfect with these flaws, perfect with these limitations.

Practice is like climbing a glass mountain covered all over with oil. Climbing is an impossible task, as you will slide down with every step you take. But it is still important to keep on going because in the process of dealing with this oily glass mountain, you’ll discover your survival mechanisms, your patterns of behavior, and your own vexations. Similarly, people have all kinds of reactions during practice: some, when they have a lot of wandering thoughts, will fight through by telling themselves to concentrate more assiduously. Others will easily give up, thinking everyone else is doing well except them. Still others practice, practice, practice, but when they get to a very nice, calm place, they all of a sudden become very fearful and don’t want to go any further. They wonder, “What if I get enlightened, will I recognize my girlfriend? My boyfriend? My wife? My husband? Will they recognize me?” They worry even about enlightenment. All the things that manifest in you, all of these reactions, are what practice is all about. Amid all of these challenges and imperfections, you learn and discover how to be at peace, not to accept them passively but to see right through to their true nature—the nature of emptiness, or freedom.

All the things that you have learned, all of your habit tendencies and reactions, are not you. They are the result of accumulated experiences that have shaped your environment; this, from the Buddhist perspective, goes beyond this life. All of your reactions and tendencies come from the karmic baggage that you carry on your shoulders. How you react to things is the result of your planting the seeds that will eventually manifest. It is like a Santa Claus bag into which no one but you has put any presents. When you eventually reach down into the bag and grab something, if most of the things you’ve put in are quality, then you’ll most likely pick up something good. If most of the stuff in the bag is not very good, then the chance is high that whatever you pull up will not be so good. The acts of reaching into the bag and pulling things out are the occasions or circumstances through which karma ripens. They are your reactions and vexations.

A person who always victimizes herself, putting herself down with “I’m no good; I can’t do this or that,” will most likely find things of that nature in her bag. And accordingly, when meeting with some difficulty, the same kind of attitude will manifest. Even within one lifetime you can perpetuate a way of responding to the same circumstances. It is like planting a seed that sprouts and grows. In order to help it grow, you have to give it nourishment and the proper growing conditions. Nourishing the plant is a process of habituation. You may have picked up your own habits when you were young, from seeing the way people relate to one another. An apple seed will not become an orange tree. A seed can grow only because it meets with various conditions. A change in one condition changes everything else. For example, if two seeds are planted at the same time but a large tree blocks the sun from one of them, it’s likely that the sheltered plant will grow smaller than the other. Both seeds had full potential, but one had limitations. That is why, when you plant seeds within your own mind—in other words, when you put things into your karmic bag—for example, seeds of generosity, you tend to be generous. Then when circumstances or conditions ripen, your response will be of the same type as the seed you planted. You plant a seed through every little action of body, speech, and mind.

Every little thing that you do affects the whole globe, the whole environment. If you’re not aware and don’t take care of the little things that you do, like eating all the food you place on your plate and being frugal, you will not cherish other things either. To eat all the food you take is to cherish it, as you see the whole world in it. In all the little things that you do, you are constantly projecting, constantly implanting your own seeds.

Everything you face, all that you are, is the site of enlightenment. It is not that your vexations and habit tendencies are perfect, but your true nature is. It is like the water in a cup—its nature or essence, wetness, is the same whether the water is dirty or clean. Should you be defined by all of your vexations, habit tendencies, constructs, and stories you create about this moment? Or is there something deeper? This is the core of the issue here. Why doesn’t a buddha become a buddha? It is like climbing the oily glass mountain. If you were not already a buddha, there would be no chance for you to become a buddha. But you are clouded by everything that makes you not a buddha.

The Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom sat at his site of impending enlightenment for ten kalpas. Why didn’t buddhadharma appear to him? This would be like someone saying, a human being is diligently trying to become a human being. After he sat there for ten years, why isn’t he a human being yet? How can Master Qingrang reply to such a question? He can’t answer that question for the monk. That would spoil the fun of his climbing the glass mountain, of discovering what it is that actually obstructs him from realizing that he is actually a human being, with a body and a mind. Beyond that, you don’t need a god, a deity, or a spirit to tell you that.

That said, you do have to realize that which prevents you from realizing this and to know what it truly means to live in your true nature, to be a human being through and through. When you live by your true nature, you naturally appreciate yourself, others, and all things. Naturally you will not be wasteful or harm your environment. In your meditation practice, you won’t make a chore out of getting rid of vexations or wandering thoughts.

In the Chan practice of silent illumination, the first step is to practice the meditation method of “just sitting.” This is hard for most people because when they sit they don’t want to just sit—they want to do this or that. They want to get rid of vexations or attain liberation. They want blissful states; they don’t want to sit with scattered thoughts and drowsiness. So the antidote of just sitting is a cure of gaining and losing, craving and aversion—the same culprits that cause your suffering. In the practice of just sitting, thoughts liberate themselves and you can just be—freely at ease—sitting.

The true significance of the Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom is none other than that of being you. In Chinese, “great penetrating” is datong. Tong means thorough, through and through. Da means great. The next two words are supreme wisdom. What is wisdom? Wisdom is emptiness. What is emptiness? Relationships. So you are made up of non-you; you are related to everything else, everyone else. In Chan, when a person gains insight into wisdom, which is insight into the nature of emptiness, it is, at the same time, the realization of compassion. Wisdom and compassion are not two wings of a bird—they are actually the same thing. Wisdom is interconnectedness; emptiness is relationships. When you become relationships, you become everything else. Amid relationship, nowhere is there attachment or self-referentiality. This is the meaning of supreme wisdom. Gaining, losing, wanting, rejecting— they are all based on self-referentiality and attachment. You mustn’t lose sight of who you actually are.

So the case is: Why is it when you sit here, buddhadharma or reality does not appear to you, you buddha of great penetrating and supreme wisdom? Why is it that when you sit, not for ten kalpas but for thirty minutes, reality does not manifest? When are you going to be called a buddha? Why are you not enlightened? That’s the question. If you understand this, you will become a sage. But for those already enlightened, they will not entertain such thoughts of ordinariness or sagehood, delusion or enlightenment. These constructs belong to the realm of words and language, constructs and narratives. The problem is not words and language, constructs and narratives, but our attachment to them—taking them as who we are.

Learn to be at peace—be sad at peace, be happy at peace —be at peace by seeing through, by being the wisdom and compassion, the emptiness and relatedness, that you are. In climbing this oily glass mountain, be at peace. Continuing to practice in this way, you will find one day that true knowing is not from knowing more but from not knowing. This is how to work on this case: Why is it that the Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom does not know that he’s the Buddha of Great Penetrating and Supreme Wisdom? Why is it that the reality of who I am doesn’t know reality? One day, tomorrow or ten years from now, through a catalyst, perhaps from reading this case again, you will suddenly discover that you are already on top of the glass mountain. How delightful! You are already human.

PASSING THROUGH THE
GATELESS BARRIER
Kōan Practice for Real Life
GUO GU
SHAMBHALA
BOULDER
2016

Author: Zen Master Jimmy Yu; His Dharma name is 果谷 Guǒ Gǔ. He practiced with the late Zen Master Sheng Yen from 1982 until his death in 2009. Guo Gu was Sheng Yen’s translator, attendant, and assistant in leading intensive Zen retreats.

 

Sự thấu suốt vĩ đại và trí tuệ tối thượng

Một nhà sư hỏi Đại sư Nhượng ở Hành Dương, “Đức Phật Đại Thông và Trí Tuệ Tối Thượng đã ngồi ở nơi giác ngộ trong mười kiếp, nhưng Phật pháp không hiện ra với ngài. Tại sao ngài không đạt được con đường Phật?” Đại sư Nhượng trả lời, “Câu hỏi này là thích hợp nhất.”

Nhà sư nói, “Vì ngài đã ngồi ở nơi giác ngộ trong mười kiếp, hay kiếp, tại sao ngài không đạt được con đường Phật?”
Nhượng nói, “Bởi vì ngài không đạt được.”

BÌNH LUẬN CỦA VÔ MEN
Bạn có thể biết người man di già, nhưng bạn không được phép hiểu ông ta. Nếu một người bình thường biết, ông ta sẽ trở thành một vị thánh. Nếu một vị thánh hiểu, ông ta sẽ trở thành một người bình thường.

Làm cho cơ thể thoải mái không tốt bằng làm cho tâm trí được nghỉ ngơi. Nếu bạn có thể làm cho tâm trí được nghỉ ngơi, cơ thể sẽ không lo lắng.
Nếu bạn có thể làm cho cả cơ thể và tâm trí được nghỉ ngơi, thì cần gì phải có thần tiên chấp thuận hoặc hỗ trợ bạn?

BÌNH LUẬN CỦA GUO GU
Một ngày nọ, một nhà sư đến gặp Thiền sư Xingyang Qingrang (910–80) với một câu hỏi hiển nhiên mà tất cả các nhà sư đều biết: Mặc dù Đức Phật của Đại Thông và Trí tuệ Tối thượng đã ngồi tại nơi giác ngộ sắp xảy ra của mình trong mười kiếp vô lượng, hay kiếp, tại sao ngài không thức tỉnh với chân lý của thực tại? Rốt cuộc, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni chỉ ngồi trong sáu ngày và đã giác ngộ vào sáng ngày thứ bảy sau khi thực hành khổ hạnh trong sáu năm. Về cơ bản, Thiền sư Qingrang đã không trả lời ông. Nếu ông trả lời, ông sẽ làm mất đi động lực thực hành và lấy đi cơ hội giác ngộ của chính nhà sư; cuộc sống trí tuệ của nhà sư đó sẽ bị giết chết. Thay vào đó, Qingrang chỉ tiếp thêm nhiên liệu cho câu hỏi của nhà sư bằng cách nói rằng, “Đây là một câu hỏi rất hay; rất phù hợp để ông hỏi!” Như chúng ta có thể thấy từ lời đáp trả của nhà sư, tâm trí của ông lúc này đang quay cuồng: Vì ông đã ngồi ở nơi giác ngộ trong mười kiếp, hay kalpas, tại sao ông không đạt được con đường của Đức Phật? Vị thầy trả lời, “Bởi vì ông không đạt được.” Câu chuyện không nói rằng nhà sư có được đánh thức bởi những lời này hay không. Có lẽ đến cuối khi đọc trường hợp này, bạn sẽ được giác ngộ?

Bình luận của Wumen có đề cập đến từ man di, trong tiếng Trung Quốc thời trung cổ, từ này ám chỉ bất kỳ ai đến từ phía tây Trung Quốc. Trong bối cảnh này, từ này thực sự ám chỉ đến Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Thuật ngữ này không mang tính xúc phạm; ngược lại, đó là cách lịch sự để xưng hô với người thân mật. Các thiền sư thường nói ngược lại với ý của họ. Vì vậy, bình luận của Wumen nên được hiểu là, “Bạn có thể biết Đức Phật, nhưng bạn không được phép hiểu ngài”. Trong tiếng Trung nguyên bản, hai động từ to know (biết) và to understand (hiểu) có cùng một nghĩa ở đây. Về cơ bản, Wumen đang nói rằng, “Bạn có thể biết ngài, nhưng bạn không được phép biết ngài”. Đây chính là bản chất của trường hợp này.

Trong thời đại thông tin của chúng ta, con người thực sự biết nhiều thứ. Mọi thứ đều có thể tiếp cận được. Tin tức, kiến ​​thức chung, thế giới và con đường tâm linh. Ở phương Tây, nhiều người đã biết đến hoặc đã nghe nói đến Đức Phật; họ biết rằng có một thứ gọi là Đức Phật, hay con đường của Đức Phật, nhưng họ có thực sự biết về Đức Phật hay con đường của Đức Phật không? Điều mà mọi người biết rõ nhất có lẽ là tình yêu và lòng căm ghét, thích và không thích, các vấn đề trong cuộc sống, sự phiền muộn, khuynh hướng thói quen cũ của họ. Họ có biết cách thoát khỏi những vướng mắc này không? Thật hiếm khi thành tâm nỗ lực tìm kiếm con đường giải thoát khỏi chúng. Đây là lý do tại sao, như Wumen nói, nếu một người bình thường biết con đường giải thoát, người đó sẽ trở thành một vị thánh. Nhưng tại sao Wumen lại nói rằng nếu một vị thánh biết con đường giải thoát, người đó sẽ trở thành một người bình thường? Bởi vì bạn càng nghiên cứu một điều gì đó, bạn càng nhận ra rằng bạn thực sự biết ít như thế nào. Nếu bạn nghiên cứu một chủ đề và nghĩ rằng mình biết về nó, thì bất cứ điều gì bạn biết có thể không đáng để biết.

Tiến bộ của con người—sự trưởng thành về mặt tinh thần của chính bạn—đến từ việc không biết, từ việc cởi mở và khám phá những điều mới mẻ vượt ra ngoài những gì bạn đã biết. Biết một điều gì đó là giết chết chính điều mà bạn biết. Nếu một điều gì đó có thể được cụ thể hóa thành một “điều” cần biết, thì điều đó đã chết—trì trệ và vô hồn. Vì vậy, nếu một nhà hiền triết nghĩ rằng mình biết điều này hay điều kia, ông ta sẽ trở thành một người bình thường. Chỉ những người bình thường mới nghĩ rằng họ biết mọi thứ. Bạn có thể quan sát điều này trong cuộc sống hàng ngày. Đôi khi những người biết nhiều lại rất khiêm tốn; họ thừa nhận những gì họ không biết và không cố gắng che giấu nó. Những người cố gắng che giấu những gì họ không biết hoặc phóng đại và khoe khoang về những gì họ biết là những người bình thường thực tế biết rất ít.

Câu thơ của Vô Môn nói rằng, “Để cơ thể thoải mái không bằng để tâm trí được nghỉ ngơi”. Bạn cũng có thể quan sát thấy rằng những người bị cuốn vào việc bảo vệ cơ thể khỏi tuổi già, nếp nhăn và bệnh tật là những người không thực sự bình yên. Họ bận rộn với những chấp trước vào cái này cái kia. Càng chấp trước, họ càng trở nên kích động. Nếu bạn sống một cuộc sống lành mạnh, tu dưỡng tâm trí, giải thoát bản thân khỏi những phiền não, thì cơ thể sẽ tự chăm sóc cho chính nó và sẽ không trở thành gánh nặng cho bạn hoặc trở thành nguồn lo lắng. Thật không may, đây không phải là những gì người bình thường cố gắng làm. Đó không phải là lỗi của họ và họ không nên bị đổ lỗi; toàn bộ thế giới vật chất của chúng ta đang điều kiện hóa chúng ta theo cách này. Tạp chí trên giá, tập phim truyền hình, phim ảnh, tất cả chúng đều chiếu một góc nhìn cụ thể về hạnh phúc mà trong hầu hết các trường hợp đều là nguồn đau khổ. Chúng chiếu những con người đẹp đẽ, khiến những người bình thường cố gắng bắt chước họ cảm thấy tồi tệ về bản thân, vì họ không bao giờ có thể sống theo những hình ảnh hoàn hảo đó. Do đó, thay vì lo lắng về những thứ bên ngoài như ngoại hình và sức khỏe, trong phạm vi có thể, hãy sử dụng phương tiện này để hiểu bạn là ai và giải quyết căn bệnh của mình. Nếu bạn có thể buông bỏ mọi vấn đề về cả thể xác và tinh thần, ngay cả các vị thần và tiên cũng sẽ không có gì so với bạn. Do đó, câu thơ nói rằng: “Cần gì các vị thần và tiên tử phải chấp thuận hay giúp đỡ các ngươi?”

Những người bình thường luôn tìm kiếm sự chấp thuận hoặc hỗ trợ từ bên ngoài bản thân. Họ cũng hành xử như vậy khi thực hành tâm linh. Một số người thực hành tôn giáo để tìm kiếm sự chấp thuận hoặc ân sủng của Chúa, trong khi những người khác tham gia vào các hoạt động tâm linh để trải nghiệm những dấu hiệu hoặc phép lạ hoặc kiến ​​thức đặc biệt – như thể họ ở bên ngoài bản thể của chính họ. Tất cả những điều này là gì nếu không phải là những cấu trúc, câu chuyện và bài diễn thuyết mà chúng ta đã tạo ra trong suốt lịch sử loài người? Chắc chắn chúng đã giúp ích cho con người, nhưng chúng cũng tạo ra nhiều đau khổ. Nếu bạn có thể gác lại những chấp trước của mình vào các cấu trúc, câu chuyện của bạn về điều này và điều kia, những thứ gây ra sự thèm muốn và ghét bỏ, thì bạn sẽ được bình yên. Đây là sự giải thoát; đây là niết bàn. Khi bạn bình yên, môi trường của bạn sẽ bình yên – ít nhất là đối với bạn. Điều này không có nghĩa là không có thực tế khách quan nào ngoài kia cần được cải thiện. Bạn cải thiện những gì cần thiết nhưng không phải thông qua một tâm trí phiền não: thèm muốn, ghét bỏ và vô minh. Bạn tương tác với môi trường và với những người khác bằng sự bình yên trong tâm trí.

Bản chất của công án này là bạn không thực sự bình yên với chính mình. Bình yên là biết đủ. Biết đủ là thoát khỏi tham ái. Thoát khỏi tham ái là thoát khỏi sân hận. Thoát khỏi sân hận là nhận ra rằng sự giác ngộ hay Phật quả đã hoàn thiện. Tuy nhiên, khi bạn liên hệ với người khác, nếu bạn không thấy khuyết điểm và hạn chế của chính mình, thì bạn sẽ thấy khuyết điểm và hạn chế của người khác. Một số người dễ dàng nhìn thấy khuyết điểm của chính mình, trong khi những người khác không thấy khuyết điểm nào trong chính mình mà lại tìm lỗi ở thế gian và phân biệt đối xử với người khác. Với mỗi lần gặp gỡ, bạn tự động phân chia và phân loại mọi người thành bạn, thù, trung lập, tốt, xấu, có lợi hoặc có hại. Bạn không biết rằng thực ra bạn bị những điều này kiểm soát, bởi vì điều có lợi cho một người có thể không có lợi cho người khác. Những cấu trúc, phạm trù và khái niệm ăn sâu này kiểm soát mọi hành động của bạn; bạn lầm tưởng chúng là con người bạn, là thứ định nghĩa bạn. Vì sự bám chấp của bạn vào chúng, bạn mất đi thực tại, mọi thứ thực sự như thế nào, do đó tạo ra vấn đề cho chính bạn và những người xung quanh bạn. Nguồn gốc của những thách thức và khó khăn mà bạn gặp phải với người khác, và những thách thức mà bạn phải đối mặt trong chính mình, là đạt được và mất đi, cảm giác thiếu thốn, những suy nghĩ tự hạ thấp như nghĩ rằng bạn không đủ giỏi để làm điều này hay điều kia. Nhưng sự thật là, với những thiếu sót, kiến ​​thức và kinh nghiệm của mình, bạn hoàn hảo như bạn vốn có. Không phải là bạn trông hoàn hảo hay không có phiền toái hay khuyết điểm nào mà là bạn hoàn hảo với những khuyết điểm này, hoàn hảo với những hạn chế này.

Thực hành giống như leo một ngọn núi thủy tinh phủ đầy dầu. Leo núi là một nhiệm vụ bất khả thi, vì bạn sẽ trượt xuống với mỗi bước chân bạn đi. Nhưng điều quan trọng là phải tiếp tục vì trong quá trình đối phó với ngọn núi thủy tinh phủ đầy dầu này, bạn sẽ khám phá ra cơ chế sinh tồn, các kiểu hành vi và sự bực bội của chính mình. Tương tự như vậy, mọi người có đủ loại phản ứng trong quá trình thực hành: một số người, khi họ có nhiều suy nghĩ lang thang, sẽ chiến đấu bằng cách tự nhủ mình phải tập trung hơn nữa. Những người khác sẽ dễ dàng bỏ cuộc, nghĩ rằng mọi người khác đều làm tốt ngoại trừ họ. Một số khác thì thực hành, thực hành, thực hành, nhưng khi họ đến một nơi rất đẹp và yên tĩnh, họ đột nhiên trở nên rất sợ hãi và không muốn tiến xa hơn nữa. Họ tự hỏi, “Nếu tôi giác ngộ thì sao, tôi có nhận ra bạn gái mình không? Bạn trai mình không? Vợ mình không? Chồng mình không? Họ có nhận ra mình không?” Họ thậm chí còn lo lắng về sự giác ngộ. Tất cả những điều biểu hiện trong bạn, tất cả những phản ứng này, chính là mục đích của thực hành. Giữa tất cả những thách thức và sự không hoàn hảo này, bạn học và khám phá cách để bình yên, không chấp nhận chúng một cách thụ động mà nhìn thấu bản chất thực sự của chúng—bản chất của sự trống rỗng hay tự do.

Tất cả những điều bạn đã học, tất cả những khuynh hướng và phản ứng thói quen của bạn, đều không phải là bạn. Chúng là kết quả của những kinh nghiệm tích lũy đã định hình nên môi trường của bạn; theo quan điểm của Phật giáo, điều này vượt ra ngoài cuộc sống này. Tất cả những phản ứng và khuynh hướng của bạn đều xuất phát từ hành trang nghiệp chướng mà bạn mang trên vai. Cách bạn phản ứng với mọi thứ là kết quả của việc bạn gieo những hạt giống cuối cùng sẽ biểu hiện. Nó giống như một chiếc túi đựng quà của ông già Noel mà không ai ngoài bạn bỏ quà vào. Khi cuối cùng bạn thò tay vào túi và lấy thứ gì đó, nếu hầu hết những thứ bạn bỏ vào đều có chất lượng, thì rất có thể bạn sẽ nhặt được thứ gì đó tốt. Nếu hầu hết những thứ trong túi không tốt lắm, thì khả năng cao là bất cứ thứ gì bạn kéo lên sẽ không tốt lắm. Hành động thò tay vào túi và kéo những thứ ra là những dịp hoặc hoàn cảnh mà nghiệp chướng chín muồi. Đó là những phản ứng và sự bực bội của bạn.

Một người luôn tự làm hại mình, tự hạ thấp mình bằng câu “Tôi không giỏi; Tôi không thể làm điều này hay điều kia” rất có thể sẽ tìm thấy những thứ như vậy trong túi của mình. Và theo đó, khi gặp phải một số khó khăn, cùng một thái độ sẽ biểu hiện. Ngay cả trong một cuộc đời, bạn có thể duy trì một cách phản ứng với cùng một hoàn cảnh. Giống như việc gieo một hạt giống nảy mầm và phát triển. Để giúp nó phát triển, bạn phải cung cấp cho nó chất dinh dưỡng và điều kiện phát triển thích hợp. Nuôi dưỡng cây là một quá trình hình thành thói quen. Bạn có thể đã học được thói quen của riêng mình khi còn trẻ, từ việc nhìn thấy cách mọi người liên quan đến nhau. Một hạt táo sẽ không trở thành một cây cam. Một hạt giống chỉ có thể phát triển vì nó gặp phải nhiều điều kiện khác nhau. Sự thay đổi trong một điều kiện sẽ thay đổi mọi thứ khác. Ví dụ, nếu hai hạt giống được trồng cùng một lúc nhưng một cây lớn che khuất ánh nắng mặt trời khỏi một trong hai hạt, thì rất có thể cây được che chở sẽ phát triển nhỏ hơn cây kia. Cả hai hạt giống đều có tiềm năng đầy đủ, nhưng một hạt có những hạn chế. Đó là lý do tại sao, khi bạn gieo hạt giống trong tâm trí của chính mình—nói cách khác, khi bạn cho mọi thứ vào túi nghiệp chướng của mình—ví dụ, hạt giống của sự rộng lượng, bạn có xu hướng rộng lượng. Sau đó, khi hoàn cảnh hoặc điều kiện chín muồi, phản ứng của bạn sẽ cùng loại với hạt giống bạn đã gieo. Bạn gieo hạt giống thông qua mọi hành động nhỏ của thân, khẩu và ý.

Mọi điều nhỏ nhặt bạn làm đều ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, toàn bộ môi trường. Nếu bạn không nhận thức và không chăm sóc những điều nhỏ nhặt mà bạn làm, như ăn hết thức ăn bạn đặt trên đĩa và sống tiết kiệm, bạn cũng sẽ không trân trọng những thứ khác. Ăn hết thức ăn bạn ăn là trân trọng nó, vì bạn nhìn thấy cả thế giới trong đó. Trong tất cả những điều nhỏ nhặt bạn làm, bạn liên tục chiếu rọi, liên tục gieo hạt giống của riêng mình.

Mọi thứ bạn đối mặt, tất cả những gì bạn là, đều là nơi giác ngộ. Không phải là những phiền não và khuynh hướng thói quen của bạn là hoàn hảo, mà bản chất thực sự của bạn là hoàn hảo. Giống như nước trong cốc, bản chất hay tinh túy, độ ẩm của nó, đều giống nhau cho dù nước bẩn hay sạch. Bạn có nên được định nghĩa bởi tất cả những phiền não, khuynh hướng thói quen, cấu trúc và câu chuyện mà bạn tạo ra về khoảnh khắc này không? Hay có điều gì đó sâu xa hơn? Đây chính là cốt lõi của vấn đề ở đây. Tại sao một vị Phật không trở thành một vị Phật? Giống như leo lên ngọn núi thủy tinh dầu. Nếu bạn chưa phải là một vị Phật, bạn sẽ không có cơ hội để trở thành một vị Phật. Nhưng bạn bị che mờ bởi mọi thứ khiến bạn không phải là một vị Phật.

Đức Phật của Đại Thông và Trí Tuệ Tối Thượng đã ngồi ở nơi giác ngộ sắp xảy ra của mình trong mười kiếp. Tại sao Phật pháp không xuất hiện với ngài? Điều này giống như ai đó nói, một con người đang cố gắng siêng năng để trở thành một con người. Sau khi ngồi đó mười năm, tại sao ngài vẫn chưa phải là một con người? Làm sao Đại sư Thanh Nhượng có thể trả lời một câu hỏi như vậy? Ngài không thể trả lời câu hỏi đó cho nhà sư. Điều đó sẽ làm hỏng niềm vui khi anh ta leo lên ngọn núi thủy tinh, khi khám phá ra điều thực sự cản trở anh ta nhận ra rằng anh ta thực sự là một con người, với một cơ thể và một tâm trí. Ngoài ra, bạn không cần một vị thần, một vị thần hay một linh hồn để nói với bạn điều đó.

Nói như vậy, bạn phải nhận ra điều gì ngăn cản bạn nhận ra điều này và biết được ý nghĩa thực sự của việc sống trong bản chất thực sự của mình, để trở thành một con người hoàn toàn. Khi bạn sống theo bản chất thực sự của mình, bạn tự nhiên trân trọng bản thân, người khác và mọi thứ. Tất nhiên bạn sẽ không lãng phí hay gây hại cho môi trường của mình. Trong quá trình thực hành thiền định, bạn sẽ không biến việc loại bỏ phiền não hay suy nghĩ lang thang thành một việc vặt vãnh.

Trong quá trình thực hành Thiền tông về sự soi sáng im lặng, bước đầu tiên là thực hành phương pháp thiền định “chỉ ngồi”. Điều này khó đối với hầu hết mọi người vì khi ngồi, họ không muốn chỉ ngồi mà muốn làm điều này hay điều kia. Họ muốn loại bỏ phiền não hoặc đạt được sự giải thoát. Họ muốn trạng thái an lạc; họ không muốn ngồi với những suy nghĩ phân tán và buồn ngủ. Vì vậy, thuốc giải độc của việc chỉ ngồi là phương pháp chữa trị được và mất, thèm muốn và ghét bỏ – những thủ phạm gây ra đau khổ cho bạn. Trong quá trình thực hành chỉ ngồi, những suy nghĩ tự giải thoát và bạn có thể chỉ cần ngồi – thoải mái tự do –

Ý nghĩa thực sự của Đức Phật Đại Thông và Trí Tuệ Tối Thượng không gì khác hơn là chính bạn. Trong tiếng Trung, “đại thông” là datong. Tong có nghĩa là thấu đáo, xuyên suốt. Da có nghĩa là vĩ đại. Hai từ tiếp theo là trí tuệ tối thượng. Trí tuệ là gì? Trí tuệ là sự trống rỗng. Sự trống rỗng là gì? Các mối quan hệ. Vì vậy, bạn được tạo thành từ không phải bạn; bạn liên quan đến mọi thứ khác, mọi người khác. Trong Thiền tông, khi một người đạt được sự hiểu biết sâu sắc về trí tuệ, tức là sự hiểu biết sâu sắc về bản chất của sự trống rỗng, thì đồng thời, đó là sự nhận ra lòng từ bi. Trí tuệ và lòng từ bi không phải là hai cánh của một con chim—thực ra chúng là một. Trí tuệ là sự kết nối; sự trống rỗng là các mối quan hệ. Khi bạn trở thành các mối quan hệ, bạn trở thành mọi thứ khác. Giữa các mối quan hệ, không nơi nào có sự ràng buộc hay tự tham chiếu. Đây là ý nghĩa của trí tuệ tối thượng. Đạt được, mất đi, mong muốn, từ chối—tất cả đều dựa trên sự tự tham chiếu và sự ràng buộc. Bạn không được đánh mất con người thực sự của mình.

Vậy thì vấn đề là: Tại sao khi bạn ngồi đây, Phật pháp hay thực tại không hiện ra với bạn, hỡi vị Phật của trí tuệ siêu việt và thấu suốt? Tại sao khi bạn ngồi, không phải trong mười kiếp mà là trong ba mươi phút, thực tại không biểu hiện? Khi nào bạn sẽ được gọi là Phật? Tại sao bạn không giác ngộ? Đó là câu hỏi. Nếu bạn hiểu điều này, bạn sẽ trở thành một vị thánh. Nhưng đối với những người đã giác ngộ, họ sẽ không nuôi dưỡng những suy nghĩ như vậy về sự tầm thường hay thánh thiện, ảo tưởng hay giác ngộ. Những cấu trúc này thuộc về phạm vi của từ ngữ và ngôn ngữ, cấu trúc và tường thuật. Vấn đề không phải là từ ngữ và ngôn ngữ, cấu trúc và tường thuật, mà là sự bám chấp của chúng ta vào chúng—xem chúng như chính chúng ta.

Học cách bình an—buồn bã trong bình an, vui vẻ trong bình an—bình an bằng cách nhìn thấu, bằng cách trở thành trí tuệ và lòng từ bi, sự trống rỗng và sự liên quan, như chính bạn. Khi leo lên ngọn núi thủy tinh nhờn này, hãy bình an. Tiếp tục thực hành theo cách này, một ngày nào đó bạn sẽ thấy rằng sự hiểu biết thực sự không phải đến từ việc biết nhiều hơn mà đến từ việc không biết. Đây là cách giải quyết trường hợp này: Tại sao Đức Phật của Đại Thông và Trí Tuệ Tối Thượng lại không biết rằng ngài là Đức Phật của Đại Thông và Trí Tuệ Tối Thượng? Tại sao thực tại của con người tôi lại không biết thực tại? Một ngày nào đó, ngày mai hoặc mười năm sau, thông qua một chất xúc tác, có lẽ từ việc đọc lại trường hợp này, bạn sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng bạn đã ở trên đỉnh ngọn núi thủy tinh. Thật thú vị! Bạn đã là con người rồi.

PASSING THROUGH THE
GATELESS BARRIER
Kōan Practice for Real Life
GUO GU
SHAMBHALA
BOULDER
2016

Tác giả: Jimmy Yu  Thiền sư ; Pháp danh của ông là 果谷 Guǒ Gǔ. Ông đã tu tập với cố Thiền sư Thánh Nghiêm từ năm 1982 cho đến khi vị này qua đời vào năm 2009. Guo Gu là phiên dịch viên, thị giả và trợ lý của Thánh Nghiêm trong việc dẫn dắt các khóa tu Thiền chuyên sâu

SHARE: